"Lúc ở nước Mĩ, cơ bản mỗi ngày đều làm."
Bởi vì ở bên ngoài một mình, ở nước ngoài ngay cả đồ ăn bên ngoài bán đúng ý đều rất ít, vì thế liền tự mình động thủ.
"Anh..." Trì Hoan chần chờ vài giây, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lần lượt thay đổi sáng tối, vẫn là hỏi ra, "Anh nói anh còn có một đứa em gái... Vậy trong nhà anh còn có người nào khác không?"
Thật ra cô có vài phần không yên nói không nên lời.
Nhưng thần sắc người đàn ông thực bình thản, không có do dự muốn trả lời gì, "Ba anh, mẹ anh, vài năm trước ông nội đã qua đời."
Trì Hoan dừng bước chân, theo bản năng phản ứng, "A?"
Ba mẹ... anhkhoẻ mạnh?
"Mẹ anh là trung y, ba anh là quân nhân xuất ngũ, bởi vì chân có bệnh cũ, ở địa phương dạy võ thuật cho những bạn nhỏ, em gái anh 17 tuổi, học cấp ba, không có qua lại gần với những thân thích khác, " Anh nhìn mặt có chút dại ra của cô, vươn tay nhéo nhéo, thản nhiên cười, "Em còn muốn biết cái gì?"
Anh thật đúng là không giống như là... đứa con do quân nhân xuất ngũ và trung y dạy dỗ.
Cũng không thể nói như vậy, cô cảm thấy Mặc Thời Khiêm là mâu thuẫn khó có thể nói nên lời, như là gia giáo vô cùng tốt, cho nên lòng trách nhiệm tham cường, nhưng anh lại giống như lãng tử... Không phải cái loại lãng tử cà lơ phất phơ ngả ngớn, là lãng tử cô độc mà không có nơi thuộc về.
Bởi vì mấy năm anh làm vệ sĩ cho cô, anh rất ít rất ít về nhà.
Hoàn toàn không giống người có nhà.
Nói trắng ra... Cô vẫn không cảm thấy anh là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình rất kiện toàn.
"Phong Hành là con chiến hữu của ba anh, quen biết rất sớm, ngoại trừ vài năm anh đi nước Mĩ kia, anh ta cơ bản đều cùng chỗ với anh."
Trì Hoan nhìn anh, thực trì độn trở về một câu, "À..."