Beta: Stuki^^
H của các nàng đây~
_______
Mặc Thời Khiêm đang hôn cô, Mặc Thời lại đang hôn cô, Mặc Thời Khiêm lại dám hôn cô.
Trì Hoan muốn phát điên rồi.
Người cô vô cùng nhỏ nhắn, thế cho nên Mặc Thời Khiêm có thể dễ như trở bàn tay ôm trọn cô vào ngực, cánh tay và lồng ngực đều giống như bức tường sắt, mặc cho cô dãy giụa bao nhiều đều không hề xê dịch một chút.
Mặc Thời Khiêm hôn môi cô, hắn quả thật không có kỹ xảo gì, trong lòng nổi lên dục vọng chỉ làm theo bản năng bẩm sinh của một người đàn ông, hận không thể ăn sạch sành sanh đôi môi mềm mại ngọt ngào kia.
Tay cũng chui vào trong quần áo của cô, lúc tìm thấy thứ mềm mại kia Mặc Thời Khiêm liền không kìm được cầm nắm.
Cô so với hắn tưởng tượng còn mềm mại hơn nhiều, mềm đến giống như là không xương như vậy.
Nếu như nói hắn hôn cô chẳng qua là do nhất thời hồ đồ, thì sau khi hôn cô, hắn đã hoàn toàn bị chìm đắm trong đó. Bên trong thân thể cô, thứ mềm mại bị tay Mặc Thời Khiêm hung hăng xoa bóp. (Ngại quá men ///)
Trì Hoan ở trong tay Mặc Thời Khiêm chỉ có mặc cho mình bị ăn thịt rút xương, cô không ngờ sức lực của nam và nữ lại có sự chênh lệch lớn đến vậy.
Mặc Thời Khiêm ngậm bờ môi cô, đầu lưỡi như miêu tả hình dạng môi cô, hôn như vậy trong chốc lát lại cạy hàm răng của cô ra, thô bạo thăm dò vào, thành công chiếm giữ.
Trì Hoan liều mạng đánh Mặc Thời Khiêm, nhưng mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Cô thậm chí không biết rằng tại sao người đàn ông này lại đột nhiên biến thành như vậy, Mặc Thời Khiêm ép bức quấn quýt mút đầu lưỡi cô, đem mỗi một ngốc ngách xó xỉ trong miệng cô đều chiếm lấy.
Chưa bao giờ cảnh hôn thân mật và sự tức giận trộn lẫn vào một chỗ lại đặc biệt mê hoặc như vậy, khiến cô run rẩy, trong não đều trở nên trống rỗng.
Cho đến khi cô bị hôn đến mức sắp thở không nổi, đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ tê dại, Mặc Thời Khiêm rốt cuộc mới buông tha mà rời đi đôi môi cô, hôn dọc theo chiếc cằm trắng nõn đi xuống.
Trì Hoan thở hổn hển, một bên đẩy Mặc Thời Khiêm ra, một bên la hét: ” Mặc Thời Khiêm, anh điên rồi đúng không?”
Cô vừa nói ra, trời đất quay cuồng một trận. Người cô bị Mặc Thời Khiêm ép vào trên ghế sa lon mềm mại, ghé sát đầu vào gần cô.
Trì Hoan rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt của Mặc Thời Khiêm.
Khuôn mặt hoàn mỹ chăm chú nhìn cô, bên trong con ngươi đen thẫm là ngọn lửa bùng cháy, nhìn chằm chằm cô, giống như thú hoang nhìn chằm chằm con mồi của mình, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, lại càng thêm quyến rũ.
Cô thậm chí còn không biết rằng, quần áo trên người mình căn bản đã bị cởi hết.
Ngực cô kịch liệt phập phồng tức giận, tim lại đập rộn lên, giọng nói run rẩy: ” Anh làm sao vậy?”
Cho đến giờ phút này Trì Hoan cũng không thể tin được. Rốt cuộc là thế nào? Người này là Mặc Thời Khiêm sao?
Mặc Thời Khiêm giam cầm cô, đôi mắt đen nóng bỏng không kiêng kỵ nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói khàn khàn: ” Trì Hoan! ”. Mặc Thời Khiêm gọi tên của cô, giọng trầm thấp cố gắng phun ra một câi: ” Tôi muốn làm tình với em.”
Trì Hoan không thể tin nổi nhìn Mặc Thời Khiêm, đầu nổ tung một tiếng.
Tròng mắt cô trợn to, đột nhiên hồi sức dồn hết sức lực cố gắng đẩy Mặc Thời Khiêm một cái. Thấy Mặc Thời Khiêm ngã trên mặt đất, trong nháy mắt cô trở nên nhạy bén từ trên ghế sa lon lăn xuống, đầu óc đã trống không, chỉ muốn dùng cả tay lẫn chân chạy trốn.
Mặc Thời Khiêm chỉ cần dùng một tay, liền lần nữa bắt cô trở lại, đè ở trên ghế sa lon.
Cô bị hù dọa đến khóc:” Mặc Thời Khiêm, Mặc Thời Khiêm… Không muốn…”
Mặc Thời Khiêm ôm cô mang đến ghế. Để gối ôm sau lưng cô, lại cúi người xuống hôn lần nữa, từ môi đến quai hàm, cuối cùng, Mặc Thời Khiêm ngậm vành tai của cô.
Con ngươi của Trì Hoan mở to hết cỡ, run rẩy liên tục.
“Em ngoan chút! ” Hơi thở của Mặc Thời Khiêm phun vào cổ cô, giọng nói lại dỗ dành:” Nếu không lại khiến em bị thuơng, hửm?”
Những lời này, rõ ràng là đang thông báo cho cô biết, cô không có quyền lựa chọn, cô cũng biết là không thể chạy trốn được. Trì Hoan một bên vừa khóc sụt sùi vừa dùng lực lắc đầu: ” Không muốn… Không được, Mặc Thời Khiêm, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể đối xử với tôi như vậy…”
Đôi môi mỏng của Mặc Thời Khiêm dính chặt lấy tai cô, giọng nói sâu thẳm tuyên bố:” Tôi có thể, hơn nữa, nhất định sẽ được.”
Mặc Thời Khiêm nhìn bộ dạng khóc nức nở của cô gái bên dưới, trong lòng trở nên mềm mại. Nhưng dáng vẻ của cô lại càng khiến hắn muốn chiếm đoạt cô nhiều hơn. Mặc Thời Khiêm cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt của cô, giọng khàn khàn: “Đừng khóc, em càng khóc càng khơi lên dục vọng của tôi, cũng sẽ bị thương.”
Trì Hoan ngay lập tức nín khóc.
Cô không dám tin đây là lời nói của người đã ở bên cạnh cô ba năm- Mặc Thời Khiêm.
Cuối cùng, cô giống như là đã tuyệt vọng, nhắm mắt lại khóc thút thít, không giãy dụa nữa, chẳng qua là run rẩy dữ dội hơn.
Áo quần đã bị cởi sạch, chỉ còn lại mái tóc dài màu đen làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô. Bờ vai đang run rẩy cũng rất dụ người.
Mặc Thời Khiêm chưa bao giờ nổi lên dục vọng của đàn ông, nhưng giờ phút này cổ họng khô khốc chỉ còn lại khát khao mãnh liệt, nhất là, đây lại là cô gái hắn hết sức bảo vệ trong ba năm qua.
Ngược lại với Mạc Thời Khiêm, Trì Hoan ngoại trừ việc không ngừng khóc nức nở, cả người đều trở nên căng thẳng.
Mặc Thời Khiêm bóp nhẹ cằm của cô, khiến cho cô mở miệng cùng anh hôn môi, không ngừng hôn sâu triền miên, ngay lúc cô bị hôn đến chóang váng Mặc Thời Khiêm dùng đầu gối ép buộc cô tách chân ra, tiến sâu vào cơ thể cô. (°///°)
“A… ” Trì Hoan lần nữa kêu thành tiếng, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, vốn là được nuông chiều từ nhỏ không chịu được nổi đau thân thể, đột nhiên bị như vậy, cô chỉ cảm thấy mình sắp chết đến nơi:” Tôi giết anh… Mặc Thời Khiêm, anh là đồ cặn bã, cầm thú…”
Giờ khắc này cô hận Mặc Thời Khiến đến nghiến răng nghiến lợi, nhất là người đàn ông cưỡng bức cô lại là Mặc Thời Khiêm.
Mặc Thời Khiêm là vệ sĩ mà cô tin cậy nhất đột nhiên biến thành người cưỡng bức cô.
Cơ thể cô đã bị phơi bày, nhưng trên người Mặc Thời Khiêm vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Trì Hoan hận đến mức cắn lên vai Mặc Thời Khiêm, hận không thể cắn nát thịt anh ta, nhưng bỗng nhiên nhận được khoải cảm của trận kích tình mà Mặc Thời Khiêm mang đến khiến cô dừng lại khẽ rên một tiếng.
Sau đó, hoàn toàn tiến sâu vào người cô.
Lập tức Trì Hoan đau đến buông lỏng răng, vừa nghẹn ngào bên khóc thút thít, ngón tay siết thật chặt áo của Mặc Thời Khiêm ” Đau… Đau quá, Mặc Thời Khiêm… Anh mau ra ngoài… Tôi cầu xin anh…mau ra ngoài.”
Cô thật là đau, muốn chết.
Cô khó chịu, thật ra Mặc Thời Khiêm cũng không tốt hơn được bao nhiêu, thân thể quá căng thẳng, mồ hôi tích lại chảy xuống, hô hấp rối loạn, dồn dập, theo bản năng hắn cúi đầu hôn khuôn mặt của cô, giọng nói khác xa với cơ thể cường tráng, vỗ về dỗ dành:” Không đi ra được, cố một chút, được không?”
Trì Hoan khóc tới thở không nổi.
Làm Mặc Thời Khiêm ở trên không khống chế được bắt đầu chậm rãi tiến vào, Trì Hoan cảm thấy đau hơn, lí trí hoàn toàn không có ý nghĩ muốn đẩy Mặc Thời Khiêm ra, tránh khỏi cái cảm giác đau đớn này.
Mặc Thời Khiêm nhíu lông mày, đem đôi tay không an phận của cô giữ chặt trên đầu, giọng nói lạnh lẽo uy hiếp:” ” Trì Hoan, em thử gây náo lọan tiếp đi.”
Nước mắt cô lại chảy ra ngoài lần nữa.
Không biết là đau, là uất ức, hay là hận, cô ở dưới thân Mặc Thời Khiêm uốn éo không ngừng, loại cảm giác này căn bản khiến Mặc Thời Khiêm liền mất đi sự cảnh giác.
——-
Trì Hoan mở mắt ra, chỉ cảm thấy cơn đau ở chỗ đó đã tiêu tán rất nhiều.
Sau đó cô ngây thơ cho rằng trận kích tình này cuối cùng cũng kết thúc.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->