Mặc Thời Khiêm cúi đầu, không tiếng động nhìn cô.
Anh tự nhiên cũng biết, cô dậy sớm như vậy, chính là vì cô ngủ không ngon.
Người đàn ông không nói chuyện.
Trì Hoan biết, thái độ của anh đã lơi lỏng.
Cô nâng mắt nhìn anh một lần nữa, "Anh có thể gọi điện thoại cho em... Em có thời gian cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, nếu rảnh cũng có thể cùng nhau ăn cơm... Em dọn đi ra ngoài là được rồi, tạm thời không ở chung giống như những người yêu khác vậy... Được không?"
Sắc mặt Mặc Thời Khiêm rất lạnh tuấn, môi mỏng kéo kéo, "Anh có thể đi tìm em?"
Trì Hoan chậm chạp gật gật đầu.
Người đàn ông nhìn cô một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại qua một hồi lâu, tầm mắt anh trở xuống đến trên mặt cô lần nữa, trầm thấp nặng nề hỏi, "Thời gian bao lâu?"
Trì Hoan sửng sốt, không có trả lời.
"Muốn thời gian bao lâu, em mới có thể một lần nữa dọn về ở với anh?"
Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, "Thuận theo tự nhiên đi."
Ý tứ thuận theo tự nhiên, không phải là... Cô muốn trở về khi nào thì trở về, không muốn trở về liền không trở về?
Mặc Thời Khiêm nheo mắt lại, thu lại u ám nơi đáy mắt, thản nhiên nói, "Trước ăn bữa sáng đã, lát nữa anh thu thập hành lý cho em, để cho mẹ Lý đi dọn dẹp nhà trọ trước, sẽ đón em qua."
Trì Hoan, "... Em tự đến là được."
Anh cúi đầu nhìn cô, "Tự em thu thập hành lý, cũng tự em dọn dẹp nhà trọ?"