【 Anh có thể gọi điện thoại cho em... Em có thời gian cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, nếu rãnh cũng có thể cùng nhau ăn cơm... Em dọn đi ra ngoài là được rồi, tạm thời giống như những người yêu không ở chung khác vậy... Được không? 】
Cô mím môi, "Nhưng cả ngày em đều ở nhà, không có việc gì tìm anh nha."
Người đàn ông không hờn giận, "Em nói là có thời gian gửi tin nhắn, mà cả ngày hôm nay em đều có thời gian, nhưng một tin cũng không có gửi."
Trì Hoan, "..."
Lúc buổi trưa anh thật là gọi một cuộc điện thoại cho cô, hỏi cô có ăn cơm trưa hay chưa, đang làm gì linh tinh, khô cằn hàn huyên vài phút...
"Được rồi, vậy anh đi về trước, chờ sau khi anh không sai biệt lắm về nhà, em sẽ gửi tin nhắn cho anh."
Trước khi ngủ gửi tin nhắn nói ngủ ngon liền không sai biệt lắm.
Anh ấy đối với mình thật đúng là không có định vị rõ ràng, lấy phong cách cao quý lãnh diễm tích chữ như vàng của anh gửi tin nhắn... Nếu không phải có việc, mà là vì nói chuyện phiếm tán gẫu...
Ha ha.
Một phút đồng hồ anh phải xóa viết sáu mươi lần mới tán gẫu tiếp.
.........
Mặc Thời Khiêm nghe cô nói như vậy, sắc mặt xem như rốt cục hòa hoãn, ừ một tiếng, cúi đầu thản nhiên nói, "Vây anh đi trở về."
"Tạm biệt."
Người đàn ông mặc áo khoác, đi mở cửa.