"Không cần, em sẽ tự kêu đồ ăn bên ngoài."
"Đồ ăn bán bên ngoài không khỏe mạnh."
"Trong khoảng thời gian này... để em một mình im lặng trôi qua được không?"
Môi mỏng của Mặc Thời Khiêm mím thành một đường thẳng tắp, mặt tuấn mỹ tối tăm đen tối, cuối cùng anh không tranh chấp với cô ở trên vấn đề này, thản nhiên nói, "Chuyện ba em đã không sai biệt lắm, nhưng anh tạm thời chỉ có thể xử lý người đâm ba em và ngục cảnh bị mua chuộc..."
Một phen lời nói của anh còn chưa nói xong, cô gái liền thản nhiên cắt đứt anh, "Em biết, anh đi làm đi."
Cô ôm gối ôm, mặt mày cúi xuống.
Người đàn ông đừng lên từ trên sô pha, lại cúi đầu nhìn cô một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Có một vấn đề, cô chưa từng hỏi, anh cũng không đề cập qua.
Nhưng từ ngày Trì An chết, Phong Hành đã từng nói với anh --
"Người đâm và cảnh ngục đều chỉ cần tốn chút thời gian sẽ điều tra ra, đều xử lý tốt lắm, nhưng nói trắng ra là bọn họ cũng chỉ là một công cụ... Trì Hoan để ý người cha tiện nghi kia của cậu."?
"Nhưng bây giờ cậu căn bản đấu không lại ông ta... Hơn nữa, cậu chuẩn bị rời đi Clod-Summer sao?" Phong Hành hỏi như vậy, nhưng anh ta hoàn toàn không cần anh trả lời, thản nhiên bày sự thật ra ở trước mặt anh, "Cậu không rời đi, vướng mắc trong lòng Trì Hoan sẽ càng sâu, nhưng nế cậu từ bỏ vị trí tổng giám đốc này, sẽ không có biện pháp ở trong thời gian ngắn linh tinh bảo hộ cô ấy ở trong vòng giải trí... Huống chi dù cậu muốn đi, vậy người cha tiện nghi kia của cậu sẽ từng giây từng phút lấy Trì Hoan khai đao."
Phong Hành biết, anh đương nhiên cũng rõ ràng.
Anh nhắm mắt, môi mỏng xẹt qua cười lạnh.
Anh không rời đi, lòng cô mang khúc mắc.