Beta: Bạch Mạn Y
____________________
Dù sao cô cũng chưa đáp ứng.Mặc Thời Khiêm đem hộp thuốc đậy lại, lúc này hắn mới giương mắt nhìn cô:
“Không phải.”
“Em vừa chia tay với Mạc Tây Cố, em cần thời gian để thích ứng.”
“Anh biết ”.
Hắn mỉm cười giơ tay lên sờ sờ đầu cô, ánh mắt tinh tường hiểu rõ thản nhiên nói:
“Khiến em bị thương là lỗi của anh, anh cũng không thích.”
Nếu như lần trước hắn bị bỏ thuốc mà cưỡng bức cô là ngoài ý muốn thì lần này cũng coi nhẹ vậy đi.Nhưng một người đàn ông luôn để cho người phụ nữ của mình bị thương, dù là ngoài ý muốn đi nữa cũng là vô năng. Hắn nói bình thản như vậy làm Trì Hoan ngẩn ra, trong lòng có chút mềm mại thêm vài phần, nhưng gương mặt vẫn là khó coi:
“Vậy anh đi nấu cơm cho em đi, em đói rồi, anh có tài nấu nướng giỏi như vậy em liền tha thứ cho anh một lần.”
“Ừm.”
Cô liếc hắn một cái, lại làm bộ nói:
“Lần sau anh lại khi dễ em,em cũng sẽ không dễ dỗ như hôm nay đâu.”
Mặc Thời Khiêm cơ hồ mỉm cười, nhưng nụ cười quá nhạt, lãnh đạm như không có. Mặc Thời Khiêm đi vào phòng bếp, Trì Hoan chỉnh lại quần áo của mình xong lại đem quần áo đi giặt. Lúc cô đem quần áo giặt xong lại hơ khô, ánh nắng chiều đều đã tiêu tán.Cô thấy bữa ăn tối còn chưa xong, liền đi lòng vòng trong nhà một hồi.
Nhà rất lớn, nhìn về phía xa có thể thấy nhiều khung cảnh, trên cầu đèn đã sáng lên, trên đường có không ít người tản bộ. Xe cộ đông đúc, ánh đèn muôn màu muôn vẻ, cô đi vào thư phòng.
Oa…Trì Hoan đứng ở cửa, ngẩn ngơ chừng mấy giây. Không có mở đèn, lúc này rất tối, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy được.
Thư phòng rất lớn nhưng không có gì đặc biệt, tất cả đều là sách, chỉ có ở giữa bày một cái bàn đọc sách phía trên có một chiếc đèn bàn.Có lẽ là rất tối, khiến toàn bộ thư phòng phá lệ tĩnh lặng, giống như là một cái thế giới khác.Cô mở đèn lên, chuẩn bị đi vào cảm thụ một chút.
Tùy tiện nhìn mấy cuốn sách kia một chút … Đều là sách cao cấp cô chưa nghe nói qua, còn rất nhiều sách gốc tiếng Anh, thậm chí xen lẫn mấy ngôn ngữ Bender.
Dù thế nào cô cũng từng học trong học viện điện ảnh chính quy, lúc này lại có loại cảm giác giống như không có học thức…
Cô bĩu môi một cái, oán thầm, hắn
Đều xem qua hết sao, sắp xếp những thứ này trật tự như vậy.Khóe mắt vô ý liếc về bức tranh treo trên tường…A, khá quen..
Cô đi tới, chống cằm cẩn thận nhìn.Nhìn chằm chằm con dấu tới năm phút, cô mới miễn cưỡng nhận ra… Đại Thiên cư sĩ. Tranh của Trương Đại Thiên?.Bất quá bức tranh này treo ở chỗ này, cô sờ mặt mình một cái, là bản chép lại hay là… Bản chính?.Đang nhìn, cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Mặc Thời Khiêm:
“Ăn cơm thôi.”
“Oh ” Trì Hoan nghiêng đầu nhìn hắn:
“Tranh này… Là thật hay là chép lại vậy ?”.
Mặc Thời Khiêm liếc nhìn bức tranh trên tường một cái, thản nhiên nói:
“Một một trưởng bối đưa.”
“Em nhớ… Tranh của Trương Đại Thiên, rất đắt.”
” Ừ, rất đắt.”
“Chẳng lẽ vị hôn thê trước kia của anh chưa từng tới chỗ này?”.
“Cô ấy ở nhà trọ của trường, hơn nữa mấy năm này anh đều không rảnh.”
Cô thật ồ một tiếng thật dài, sau đó đi tới hỏi:
“Anh vẫn chưa trả lời em câu hỏi kia, tại sao vị hôn thê trước đây của anh cho rằng anh…tiền lương của anh rất ít.”
Ở khu biệt thự Tây Sơn, sách tiếng anh trong căn phòng này cũng không rẻ, ngay cả cà phê ở phòng khách cũng không phải người bình thường mua được, trong thư phòng còn treo bức tranh giá trị mấy triệu.
Hơn nữa… Còn có người anh em khó lường như thế….Mặc Thời Khiêm cúi đầu xuống nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt:
“Anh vốn không làm cho cô ta có cảm giác anh thiếu tiền, nhưng cô ta cũng không hỏi, cho nên anh cũng không có nói.”
“Anh có tiền như vậy, cô ấy lại là vị hôn thê của anh, anh hẳn phải có trách nhiệm với cô ấy chứ… Chẳng lẽ cô ấy không có xài tiền của anh sao?”.
Mặc Thời Khiêm đút một tay vào túi quần, thân hình đặc biệt cao ngất, thản nhiên nói:
“Tiền học đại học, tiền mua qua một cây đàn dương cầm, trước khi chia tay anh đều chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho gia đình cô ta, bất quá đều là đưa cho cha mẹ của cô ta so với em cô ta dễ nuôi hơn rất nhiều.”
Trì Hoan “…”
Cô có chút cứng lưỡi:
“Anh cho tiền cô ấy trả học phí… Anh lại cho ba mẹ cô ấy phí sinh hoạt?”.
“Sau khi chia tay liền ngừng.”
“Chuyện này… Ba mẹ cô ấy có đồng ý cho cô ấy chia tay với anh không?”.
Mặc Thời Khiêm nhếch môi, giọng nói mang theo sự mỉa mai:
“Vì cha mẹ của cô ấy cho là, Đường công tử so với anh có tiền hơn.”
Cha mẹ của cô ta… Cho là? Cô gật đầu một cái:
“Ừ…. Đường Việt Trạch đích thực là người đàn ông độc thân hoàng kim số một số hai ở Lan thành này.”
Thần sắc Mặc Thời Khiêm không có gì biến hóa xoay người nói:
“Ănn cơm thôi, đóng cửa lại.”
“Ồ ” Trì Hoan cùng đi ở phía sau hắn:
” Anh có muốn em trả lại số tiền hôm qua em mượn anh không?.”
“Bình thường mà nói anh chấp nhận.”
……………..
Sau khi ăn xong, Trì Hoan đứng trên ban công hóng gió, nhìn cảnh sắc ban đêm. Điện thoại di động reo vang, cô thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn, nhưng đều là mặt không biểu tình.Đang muốn nhắn tin cho Diêu tỷ mới mở ra điện thoại di động ra, liền thấy một cái tin nhắn lạ.
[ Trì tiểu thư, điện thoại di động của cô vẫn reo, chẳng qua là không tiếp nhận điện thoại của người nào, không liêm lạc với người nào, nhưng tôi nghĩ cô cũng biết là rất nhiều người quan tâm cô, những ngày qua cô không có tin tức, Tây Cố cũng rất quan tâm cô, nếu như tâm tình của cô khôi phục, có thể bỏ ra chút thời gian nghe tôi nói một chút hay không? Tô Nhã Băng ]
Tô Nhã Băng? Trì Hoan mặt không cảm xúc đem tin nhắn xóa bỏ.Ba ngày trước cô bị bệnh liệt giường, cũng không đụng tới điện thoại di động, sau khi khỏe lại mới mở ra xem,cô cũng không có trở về chỗ cũ, ba cô chỉ gửi một tin nhắn bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.Dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy ghi chép rất nhiều cuộc gọi của Mạc Tây Cố.Hắn không gửi tin nhắn, chỉ gọi điện thoại cho cô, tần số không cao lắm, nhưng mỗi ngày đều có mấy lần như vậy.Cô cảm thấy có chút buồn cười, hắn dường như rất nóng lòng sau chuyện này gọi cho cô bao nhiêu lần, lần một lần hai, ba lần bốn lần đều là như thế.
Cô không biết hắn muốn tìm cô làm gì, giữa bọn họ đã không thể nói gì nữa.Bất quá… Cô biết Tô Nhã Băng tìm cô, là muốn làm gì rồi.Cô có chút nghiền ngẫm, nhưng cũng không tính để ý tới.Cô gọi cho Diêu tỷ chỉ mất ba giây điện thoại liền được tiếp:
” Trì Hoan!”.
“Diêu tỷ.”
“Biến mất suốt ba ngày, Trì Hoan, em có còn coi chị ra gì hay không?”.
“Cú điện thoại đầu tiên liền gọi cho chị, chị còn muốn em đem chị coi ra gì nữa à?”.
“Lão nương tìm em ba ngày, gọi cho em không sai biệt lắm ba trăm cuộc điện thoại, một cái em đều không tiếp,cái này là đem chị coi ra gì hả?”.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->