"Không muốn động, không tắm."
Mặc Thời Khiêm tiếp tục cởi nút của cô, "Em ngủ, tôi giúp em tắm."
"... À, vậy được rồi."
Cô nói xong, tay trở xuống trên giường, lại ngủ tiếp.
Mặc Thời Khiêm trực tiếp ở trên giường liền cởi hết cho cô, sau đó ôm thân thể trần truồng đi phòng tắm, bỏ vào trong bồn tắm lớn nước ấm.
Nước ấm áp có hiệu quả tiêu tán mệt mỏi, cô ghé vào bên cạnh bồn tắm lớn, híp mắt lười biếng thở dài, "Thật thoải mái."
Mặc Thời Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị khí nóng nhiễm đỏ bừng, trong trắng lộ hồng, sạch sẽ mà kiều mỵ, lại lười nhác giống như mèo con, trong lòng có chút mềm nhũn nói không nên lời, môi mỏng không tự giác câu ra hình cung nhạt.
Sau khi tắm xong, người đàn ông lau khô thân thể cho cô, lại mặc áo tắm lên.
Trì Hoan đã muốn tỉnh lại, nhưng dù sao cũng mệt mỏi, huống chi có người đàn ông hầu hạ cô nên cô cũng liền mừng rỡ hưởng thụ.
Khi được anh ôm ra phòng tắm cánh tay ôm lên cồ anh, ngửi thân thể chính mình, vừa lòng nói, "Ừ, thơm thơm."
Mặc Thời Khiêm liếc mắt nhìn thần sắc hơi có chút đắc ý của cô một cái, cúi đầu vùi đầu ở trong cổ của cô ngửi ngửi, cúi đầu cười trầm thấp, "Ừ, là rất thơm."
Trì Hoan bị chóp mũi anh cọ ngứa.
Vừa dính giường, cô liền đi đến vị trí ngủ của mình, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Không có tiếng vang và động tĩnh của cô gái, trong phòng ngủ có vẻ đặc biệt im lặng.
Im lặng như là sợi bông vô hình, bế tắc ở trong lòng anh.
Có thể là thói quen có âm thanh của Trì Hoan, cô vừa yên tĩnh, anh liền không quen nói không nên lời, dù cho chỉ là vì cô quá mệt mỏi, mệt nhọc.