Bốn chữ này, ngữ khí không tính quá nặng, thậm chí không tính trảm đinh chặt sắt, chỉ là tuy rằng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không chút do dự.
Anh nheo mắt lại, độ cong trên môi thực đạm mạc, "Cô ta chia tay với tôi ở với Đường Việt Trạch, là một lựa chọn thực chính xác, tôi đối với cô ta thật là ngay cả cảm giác yêu thích cũng không có, các người xúi giục cô ta quay đầu tới tìm tôi, không bằng ít đi nhà họ Đường nháo, cũng bảo cô ta ít nháo với Đường Việt Trạch, hào môn thế gia không thể chịu được nhất chính là mất mặt."
Cuối cùng anh lãnh đạm nói, "Ở nơi này của tôi lãng phí tinh lực, cái gì đều không chiếm được."
"Cậu... Mãn Nguyệt nhà chúng tôi ở cùng với cậu nhiều năm như vậy, thanh xuân của con bé đều lãng phí trên người cậu, bây giờ cậu tài sản vô số, cậu không nên bồi thường cho con bé sao?"
Mặc Thời Khiêm kéo môi một cái, "Bồi thường?"
Mẹ Lương rất thẳng lưng, "Cậu và nữ minh tinh này cùng một chỗ, nhất định tốn trên người cô ta không ít tiền đi, Mãn Nguyệt chúng tôi ở bên cậu vài năm, cũng không thể ít hơn cô ta."
Người đàn ông khinh thường xùy một tiếng, thản nhiên nói, "Tiền của tôi, tôi thích cho ai xài liền cho người đó xài, cho nhà các người là tôi thích, nếu tôi không thích, tôi xuất ra rồi cũng có thể thu hồi được."
Vừa nghe không những không có được tiền, mà anh còn muốn thu hồi lại, mẹ Lương liền sốt ruột, người đàn bà chanh chua dân gian điển hình phát bực liền muốn động thủ.
Mặc Thời Khiêm nhíu mắt lại, kéo Trì Hoan đến phía sau mình, cao ngất đứng lặng ở tại chỗ.
"Mẹ, người làm gì?" Cửa vang lên giọng nói dồn dập phẫn nộ, Lương Mãn Nguyệt vài bước vọt tiến vào chắn ở phía trước, "Người tới nhà Thời Khiêm nháo cái gì?"
"Ta nháo? Ta còn không phải là vì tiền đồ của con đòi lại một công đạo sao?"