Anh là nên nói cô bé này tinh thần can đẩm, hay là... Ngu xuẩn?? Mặc Thời Khiêm cúi đầu, hai mắt thâm trầm như mực nhìn khuôn mặt dưới tóc dài của cô gái.
Người khác có lẽ không hiểu, nhưng anh biết rõ, cô nói những lời này, đơn giản là đang thay anh lên án và bất bình mà thôi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy những chuyện này cần lên án và bất bình, không có người gọi là cha ruột này, mấy năm nay anh cũng không có chỗ nào trôi qua không tốt.
Anh không cần, cũng không đáng.
Nhưng đại khái con người luôn tham luyến cảm giác được người bảo vệ.
Trì Hoan chống lại Laurence tuy rằng không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, nhưng dĩ nhiên ánh mắt không tốt, câu môi thản nhiên nở nụ cười, "Về phần tôi xứng với anh ấy hay không -- vừa rồi những lời ngài nói cũng không sai, nhưng ngài cũng nói, anh ấy vĩ đại như vậy, gặp qua vô số phụ nữ, cũng không phải chưa từng gặp qua quen mặt làm bậy, bị nữ ngôi sao bụng dạ khó lường như tôi lừa gạt dụ dỗ... người đàn ông trưởng thành hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cũng đã đủ phán đoán chính mình nghĩ muốn cái gì, anh ấy muốn tôi, tự nhiên là bởi vì trên người tôi có thứ anh ấy muốn, mà thứ này... Là ngài và phụ nữ ngài muốn giao cho anh ấy, không cho được."
Cô kéo môi, "Ngài không nhìn trúng tôi, nhưng anh ấy thích a -- cái gọi là thích chính là, ngàn vàng khó mua."
......
Trì Hoan tắm rửa xong, khoác lên dùng khăn mặt chà lau tóc dài nửa khô đi ra từ trong phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.
Cô vừa ra tới, người đàn ông cao lớn lạnh lùng vừa vặn trở lại phòng ngủ từ ban công --
Đương nhiên, vốn anh có thể chính là nghe được động tĩnh cô đi ra mới vào.
Nghênh diện mà đến, Trì Hoan vốn chuẩn bị đi sô pha ngồi sấy tóc, thấy người đàn ông đi đến trước mặt, liền ngước mặt cười nói, "Anh cũng đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn muốn đi... ưm."
Một câu của cô còn chưa có nói xong, liền bị người đàn ông cúi đầu che môi lại.