Huống chi cho tới bây giờ, Beth còn chưa có làm chuyện gì đắc tội với người.
Trì Hoan vươn tay kéo anh lại, "Để em đi."
"Không phải em không thích cô ta sao?
Cô gái liếc anh một cái, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không đáp lời, chỉ nói, "Không phải anh thận trọng hơn em, kiểm tra phòng này và phòng tắm có thiếu cái gì hay không sao."
Dứt lời liền đi đến trước cửa.
Khi một người phụ nữ không thích một người phụ nữ khác, so với để chính mình giao tiếp với cô ta, càng chán ghét để cho người đàn ông của mình tiếp xúc với cô.
Trì Hoan mở cửa ra, đang chuẩn bị mở miệng.
Lại ở khi âm thanh muốn ra khỏi cổ họng, phát hiện người đứng ở cửa không phải Beth.
Là Mạc Tây Cố.
Cửa mở, anh thấp mắt nhìn cô, ánh mắt có vài giây đối diện.
Vẫn là Trì Hoan phản ứng lại trước, dời tầm mắt, "Anh tìm chúng tôi có việc?"
Mạc Tây Cố một tay cắm vào túi quần, nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiều mỵ mang ửng hồng của cô, một hồi lâu sau mới từ từ đạm thanh nói, "Không có chuyện gì, chính là nghĩ đến hỏi các người một chút, muốn đi xuống hay không, Beth nói, bốn chúng ta vừa vặn có thể gom thành một bàn chơi bài... Bây giờ còn sớm, giống như cũng không có chuyện gì khác có thể làm."
Vừa ăn xong cơm chiều chưa bao lâu, cũng chỉ hơn bảy giờ chưa tới tám giờ.
"Beth bảo anh đến sao?"