Trong tròng mắt anh chứa đầy ý cười thản nhiên, nhìn bộ dáng cô toàn tâm toàn ý phồng má, thực mềm mại, cúi đầu liền hôn lên, nói giọng khàn khàn, "Được, lần sau anh tự mình chọn."
Hôn hôn, tay anh liền hạnh kiểm xấu.
Trì Hoan cũng không ngăn cản tay anh vươn vào trong áo ngủ của mình, tay vòng cổ anh, mềm mại nói, "Lần sau không nên hỏi này phụ nữ khác làm sao khiến em vui, trực tiếp hỏi em thì tốt rồi."
Người đàn ông của cô, chính cô đến dạy.
Cô cảm thấy... Ừ, anh có lẽ còn cứu được.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, khàn khàn ừ một tiếng.
Ánh mắt anh rất đen, vừa đen lại cực nóng, Trì Hoan nhìn đến đáy lòng có chút hốt hoảng, như là đảng bồn chồn, cô chu miệng oán giận, "Vì nấu cơm cho anh, tay em đều bị phỏng, kết quả anh lại không ăn một miếng."
Vừa nói, cô còn vừa giơ ngón tay mình ra.
Vết cắt đã dán băng dính, chỗ bị phỏng đã bôi thuốc mỡ.
Mặc Thời Khiêm nhìn cô, lại nhìn ngón tay cô, mày nhọn nhíu lại, nắm ngón tay của cô lên, đặt ở bên môi hôn hôn, cúi đầu khàn khàn hỏi, "Vậy em muốn bồi thường như thế nào?"
Trì Hoan chỉ cảm thấy ngón tay bị anh hôn như nhũn ra, mím môi nói, "Vậy ngày mai anh trở về sớm một chút, làm cho em một bàn đồ ăn, tự tay làm."
Từ khi qua đến bên này, liền chưa từng thấy anh xuống bếp.
"Được."
"Có rảnh không?"
"Có."
Cô liếc mắt nhìn anh một cái, lại nói, "Ai biết anh có thể lâm thời lại có chuyện hay không, dù sao anh đáp ứng em, nếu lại thất hẹn anh liền bồi thường gấp đôi."