Trì Hoan vốn định nói câu không có gì đáng ngại là tốt rồi, nhưng ngẫm lại ba của cô ở trong ngục giam bị người đánh, liền sửa lời nói, "Được, tôi hỏi một chút ngày mai anh ấy có đi bệnh viện thăm hay không."
Tống Xu than nhẹ một tiếng, "Mấy năm nay thân thể chủ tịch giống như vẫn đều không tốt lắm... Một hai năm nay chuyện tập đoàn cơ bản đều giao cho tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân, bác sĩ nói thân thể chủ tịch cần tĩnh dưỡng... Cho nên ngày mai ông ấy hẳn sẽ về Pari."
Yên tĩnh một lát, Trì Hoan nói, "Tôi sẽ nói với anh ấy."
Tống Xu tự nhiên cũng đoán được cuộc điện thoại này là không nói chuyện dược nữa, nhưng cô ta cũng không có vạch trần, chỉ cười nhạt nói, "Nếu không có việc gì, Trì tiểu thư, tôi cúp trước."
"Tạm biệt."
Cúp điện thoại, Trì Hoan thả di động lại trên bàn nhỏ, vươn tay ôm cổ người đàn ông, mềm giọng hỏi, "Anh cãi nhau với ông ấy à?"
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, hôn má và cánh môi của cô, giọng điện vẫn là thản nhiên, nhưng khàn khàn có chút mơ hồ, "Không tính là vậy, anh chỉ là nói cho ông ấy biết, không có tư cách nhúng tay vào việc riêng của anh."
Anh chỉ trào phúng hỏi lại một câu, thân là người đàn ông, chẳng lẽ đời này nên để cho người phụ nữ của mình vất vả lâu ngày thành bệnh, tuổi còn trẻ liền bởi vì lao lực quá độ cùng tiêu hao mà chết sớm?
Sau đó bên kia yên tĩnh rất lâu mới thẳng lăng lăng hỏi một câu, ai đã chết.
Anh trực tiếp cười lạnh cắt đứt điện thoại.
Sau đó Tống Xu gọi điện thoại cho anh, nói chủ tịch nằm viện.
Trì Hoan đương nhiên cũng nhìn ra tâm tình anh không tốt, liền cũng không nói thêm gì nữa, khuôn mặt mềm mại cố ý vô tình cọ anh, cúi đầu dịu dàng nói, "Không phải anh còn muốn xem văn kiệnsao, bằng không anh đi phòng sách, em đi tắm rửa, được không?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ngón tay thon dài hữu lực xen kẽ qua giữa tóc dài của cô, tay kia thì ôm thắt lưng của cô, khóa người cô ở trong lòng của mình, thấp đạm nói, "Đợi chút nữa đi, em ngồi với anh một lát."