Trì Hoan đứng trong chốc lát, vẫn là đi qua, "Để em tự làm đi... Em mang một ít thứ cần dùng là được rồi, chẳng may anh bỏ sót cái gì, em còn phải tự mình kiểm tra..."
Người đàn ông động tác đâu vào đấy, theo cô xuất hiện, đến cô nói xong đoạn lời nói này, động tác không có tạm dừng chút nào, chỉ ôn hòa thản nhiên nói, "Một ngày hai mươi tư tiếng em cần dùng đến thế những thứ nào, anh còn rõ ràng hơn em, em có thể thu thập sót, anh sẽ không."
Trì Hoan, "..."
Cuối cùng cô vẫn là không nói gì.
Mặc Thời Khiêm thủy chung không có nghiêng đầu nhìn cô, ước chừng là nhận thấy được cô đứng nửa ngày không đi, mới lại thản nhiên ra tiếng, "Mẹ Lý thu dọn nhà trọ cũng không nhanh như vậy, em đi sô pha dưới lầu ngồi trong chốc lát, chờ anh thu dọn xong đưa em đi qua."
Cô muốn nói không cần, nhưng nghĩ cũng biết cô nói không cần không có tác dụng gì.
Trì Hoan mím môi, "Mặc Thời Khiêm, anh đừng đối tốt với em như vậy..."
Anh đối tốt với cô đã sắp không có cách nào hình dung... Hơn nữa phàm là chuyện của cô, anh đều là tự mình làm.
Người đàn ông rốt cục từ trong tiết tấu dọn đâu vào đấy của anh nhìn về phía cô, thản nhiên cười, "Không phải em là thích anh đối tốt với em ư, nếu ngày nào đó anh đối với em không tốt, em còn có thể thích anh cái gì?"
Trì Hoan ngẩn ra, nhìn người đàn ông đã xoay trở về chỉ để lại sườn mặt cho cô, luôn cảm thấy bên trong lời này, có loại bạc lạnh tự giễu.
Cô vẫn là tự mình xuống lầu.
Qua ước chừng một giờ, Mặc Thời Khiêm xách theo va ly màu bạc đi xuống từ trên lầu.
Trì Hoan sớm đã thu thập tốt túi xách của cô, đặt ở trên sô pha, nghe được động tĩnh, liền đứng lên.