Bà ta biến sắc, lập tức nói, "Con hát chính là con hát, nửa điểm giáo dưỡng cũng không có, nếu con gái của ta dám nói chuyện với trưởng bối như vậy, ta đã sớm tát qua một cái."
Dư quang khóe mắt Trì Hoan nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Mộc phu nhân, cùng mày nhíu lại.
Mộc Chương sẽ không uyển chuyển hàm xúc như vậy, chỉ thiếu mắt trợn trắng, vẻ mặt đều là ghét bỏ.
Cô gợi môi đỏ mọng lên, vươn tay kéo người đàn ông đội mũ cho cô, tóc dài xinh đẹp như tảo biển tán loạn trên đầu vai, cô nâng tay tùy ý vén vén, trên mặt trắng nõn tinh xảo nói cười nhàn nhạt, "Cháu mất mẹ rất sớm, thật là ít có người dạy, chỉ là hiện tại xem ra, có mẹ chưa chắc tốt hơn có mẹ."
"Cô..."
"Lại nói, tuy rằng giới giải trí ngư long hỗn tạp, nhưng diễn viên cần cần cù và thật thà trong sạch chỉ thích diễn xuất lại được người tôn kính cũng không thiếu, người ta lại không có làm sai cái gì, người làm gì cần một gây không tha đều kéo xuống nước?"
Người phụ nữ bị Trì Hoan ngăn chặn, một hồi lâu sau đều không tìm được lời kịch, mở to đôi mắt hung hăng trừng Trì Hoan.
Mặc Thời Khiêm không nóng không lạnh mở miệng, "Dì Lương có việc?"
Nghe Mặc Thời Khiêm mở miệng, mẹ Lương lập tức dời đi lực chú ý, "Ta là đến thay Mãn Nguyệt nhà chúng ta nói chuyện."
Người đàn ông gợn sóng không sợ hãi, "Nếu là tìm cháu, nói với cháu là được, cháu không thích có người ở trước mặt cháu nói bạn gái cháu không tốt."
"Cháu..."
"Có việc dì cứ nói, thời gian không còn sớm, ba mẹ cháu còn muốn nghỉ ngơi."
Mẹ Lương hiển nhiên là tức giận, vẫn là người đàn ông phía sau bà ta kéo bà ta một phen mới không phát tác, "Ta nghe người ta nói, hiện tại cháu là cái gì... tổng tài gì đó, cháu có một cha ruột có tiền, là tập đoàn xuyên quốc gia... Bây giờ cháu ở công ty ông ta làm tổng tài, rất có tiền... Không đúng, thời điểm cháu và Mãn Nguyệt cùng một chỗ cũng rất có tiền, có phải hay không?"