Mặc Thời Khiêm chưa điện thoại tới, Mạc Tây Cố đã điện thoại đến.
Trì Hoan nhìn dãy số kia --
Dãy số Mạc Tây Cố cô liền xóa sau khi bọn họ chia tay, nhưng tóm lại là bốn năm, hiện tại có lẽ cô đã không thể đọc làu làu, nhưng nhìn thấy vẫn là nhận ra được.
Nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp.
Cô thanh thanh cổ họng, dùng giọng nói bình thường và ngữ điệu nhất ra tiếng, "Tây Cố."
Bên kia yên tĩnh một lát, cúi đầu hỏi, "Vẫn là bị cảm?"
Dù sao Trì Hoan là anh tự tay ấn vào trong nước lạnh, một thân quần áo chưa khô lại mặc thời gian dài, sẽ cảm mạo rất bình thường không thôi.
Tuy rằng cô thật là có chút giọng mũi, nhưng không nặng, nếu không cẩn thận nghe là nghe không ra.
"Đã muốn tốt không sai biệt lắm."
"Tin tức kia của các người, là chuyện gì xảy ra?"
Giọng nói Mạc Tây Cố ôn ôn thản nhiên, mang theo quan tâm, nhưng sẽ không quá thân mật, thuộc loại ôn nhu của quý công tử, sẽ không làm cho rõ ràng khiến người khó chịu, như là bạn cũ nhận thức thời gian rất lâu nhưng lại ít liên hệ.
Trì Hoan cảm thấy có thể là cảm mạo, hai ngày nay thường thường cái mũi sẽ cảm thấy ê ẩm.
Có lẽ là khuê mật hỏi, bạn trai trước cũng tới hỏi, người cô muốn được quan tâm nhất lại một không có một cuộc điện thoại không có một tin nhắn gửi tới đây.
"Đại khái là Beth muốn dùng dư luận tạo áp lực cho chúng tôi, cứu ba cô ta đi."
Mạc Tây Cố an tĩnh, thản nhiên nói, "Tôi hỏi là, rốt cuộc anh ta có giải thích rõ ràng với em, chuyện buổi tối ngày đó hay không."
Theo trực giác, đều là đàn ông, anh cảm thấy lời nói của Mặc Thời Khiêm là có thể tin