Nhưng --
Nếu đã xảy ra thì sao?
......
Mặc Thời Khiêm muốn rời giường đi làm, tự nhiên liền tỉnh dậy rất sớm.
Khi mở mắt ra, khuôn mặt trắng nõn ngây thơ tựa vào ngực anh ánh vào mi mắt, lông mi dài mà tinh mịn, giống một loạt cây quạt nhỏ dày rậm, tóc dài đậm màu phô tán ở trên gối đầu, lười biếng xinh đẹp.
Cô ngủ thật sự sâu, không hề phòng bị.
Người đàn ông khởi động khuỷu tay nhìn trong chốc lát, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một chút xúc động ác liệt, vươn tay nắm cái mũi của cô, sau đó cúi người hôn cô, đoạt đi hô hấp của cô.
Không có cách nào hô hấp, Trì Hoan tự nhiên bị nháo tỉnh.
Tối hôm qua ngủ muộn, cho nên buổi sáng cô vẫn là ngủ say, khi vừa tỉnh có chút ngây thơ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đáy mắt mông lung rút đi, chống lại con ngươi đen mang theo ý cười của người đàn ông, nghe giọng nói trầm thấp của anh chậm rì rì nói, "Anh đi làm, giữa trưa bảo An Kha đưa em tới ăn cơm với anh."
Anh chính là cố ý đánh thức cô?
Tức giận rời giường của Trì Hoan lên dâng lên một chút, như mèo dựng lông, "Sao anh lại chán ghét như vậy? Muốn em ăn cơm với anh gửi tin nhắn cho em là được rồi, buổi tối không cho người ngủ, buổi sáng cũng nói nhao nhao ồn ào, phiền muốn chết, lần sau không bao giờ muốn cùng ngủ với anh nữa."
Mặc Thời Khiêm vốn là cảm thấy bộ dáng cô ngẫu nhiên dựng lông thực đáng yêu, chờ khi nghe được một câu cuối cùng, ánh mắt lập tức nguy hiểm híp lại, "Em nói cái gì, nói lại lần nữa xem?"
Còn hung cô?
Trì Hoan tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, tức giận nói, "Không bao giờ muốn ngủ với anh nữa!"