Trì Hoan, "..."
Mặc Thời Khiêm chỉ liếc mắt một cái, gợn sóng không sợ hãi nói, "Nếu anh muốn tìm một người đàn ông để yêu, hoặc là được yêu, không có người sẽ chê cười anh, chỉ là, tôi không có hứng thú."
Môi mỏng Tiêu Ngự mỉm cười, gật gật đầu, "Xem ra là hiểu lầm tình anh em của các người, "
Tư thái hắn vẫn luôn thực tùy ý, đừng nói giương cung bạt kiếm, ngay cả Trì Hoan nói hắn bệnh liệt dương hắn cũng không phát giận, tuy rằng khí tràng tà nịnh hơi tiêu tán, nhưng giống như một bộ dáng ôn chuyện miệng tán gẫu, "Chỉ là, không biết Mặc tổng đại giá quang lâm là vì cái gì? Hẳn sẽ không phải là tới khoe khoang với tôi anh tìm được một người phụ nữ xinh đẹp đi?"
Tiêu Ngự sờ sờ cằm, thân mình hơi nghiêng ra sau, ánh mắt trực tiếp có tính xâm lược giống như laser đảo từ đầu tới chân đảo trên người Trì Hoan, cuối cùng, ngữ khí thật đáng tiếc đánh giá, "Mặt là xinh đẹp, đáng tiếc cũng quá thấp một chút... Chiều cao kém nhiều như vậy, 69 không phải sẽ thực vất vả ư? Hơn nữa gầy teo ba ba như vậy, vừa thấy liền biết không có lực, chậc chậc."
Trì Hoan rất ít bị ai nói mấy câu liền chọc giận.
Nhưng tên đàn ông chết tiệt này...
"Rầm" một tiếng, không đợi Trì Hoan làm ra phản ứng, cái bàn vốn chặn ở đó bị người đàn ông một cước trực tiếp đá về phía Tiêu Ngự, nếu không phải hai vệ sĩ phía sau hắn ta nhanh chóng làm ra phản ứng vươn tay đỡ lấy cái bàn, toàn bộ cái bàn sẽ trực tiếp nện ở trên người Tiêu Ngự.
Nhưng dù vậy, bài, ly rượu, thậm chí chai rượu trên bàn vẫn là có chút rơi xuống trên người tên đàn ông.
Ly thủy tinh vỡ nát.
Động chân, không hề nghi ngờ là Mặc Thời Khiêm.
Mặt tuấn mỹ của anh không chút thay đổi, nhưng âm trầm đến mức tận cùng, lãnh liệt mở miệng, "Con mẹ nó mày nói thêm một chữ thử xem."
Trì Hoan ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.