"Đúng vậy a, " Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, thầm nghĩ buổi tối không có hẹn gì, vì thế liền sảng khoái đáp ứng rồi, thẳng đến lúc này mới nhận thấy được có cái gì khác thường, thật cẩn thận hỏi, "Hoan Hoan... cậu và anh ta cãi nhau sao?"
Cãi nhau?
Trì Hoan nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại nghĩ tới ác mộng vừa rồi, trong lòng giống như bị một tảng đá đè ép, lại phức tạp đến trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô miễn cưỡng cười, "Không có... Anh ấy hẳn là thật sự có việc gì đó."
Ninh Du Nhiên để sát vào quan sát sắc mặt của cô, "Nhưng Hoan Hoan, sắc mặt cậu giống như không tốt lắm."
"Tớ..." Trì Hoan nâng tay sờ sờ mặt có chút nóng lên của mình, "Tớ giống như bị cảm, không quá thoải mái."
"Tớ xem xem." Ninh Du Nhiên nói xong vươn tay sờ sờ cái trán của cô, lại dò xét khuôn mặt của cô, "Rất nóng, Hoan Hoan, cậu giống như phát sốt."
Trì Hoan cong đầu gối, đầu tựa vào phía trên, thì thào nói, "Tớ choáng váng đầu, muốn tiếp tục ngủ."
"Nhưng cậu ngủ một ngày, cũng không thể không ăn gì chứ."
"Tớ ăn không vô."
"Vậy như vậy đi, cậu ngủ tiếp một lát, tớ đi mua chút thuốc cảm cho cậu, sau đó nếu chút cháo có thể lót dạ, nếu cậu không ăn gì bệnh tình khẳng định sẽ càng nghiêm trọng."
Trì Hoan gật gật đầu, lại nằm trở về lần nữa.
Ninh Du Nhiên thay cô đắp chăn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Cô cầm lấy di động trong túi xách đặt ở trêm sô pha ra, đi đến phòng bếp gọi điện thoại.
Điện thoại vừa thông qua, rất nhanh đã được tiếp thông.