Sở Ngọc Yên cũng là Vô hạ Trúc Cơ, nhưng nàng là nhi tử của tông chủ Tử Vận Tông, lại có đan quỷ đại sư nâng đỡ, thiên tư của nàng có thể liệt vào tốp ba người trong tông môn. Cha nàng không tiếc công sức tìm kiếm Vô Hạ đan là loại đan dược rất hiếm thấy, cho nàng đạt thành Vô hạ Trúc Cơ. Cũng vì chuyện này mà Tử Vận Tông đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ.
Lúc truy kích sau lưng Mạnh Hạo, nàng khẳng định Mạnh Hạo không thể là Vô hạ Trúc Cơ. Bởi vì, theo nàng biết, toàn bộ Nam Vực có tám người đạt thành Vô hạ Trúc Cơ đều thuộc về ngũ tông tam tộc. Nàng chính là một người trong số ấy. Ngay cả Vương Đằng Phi cũng không phải. Dù sao, Vương gia vốn người đông, Vương Đằng Phi cũng chỉ là một người có tư chất tốt ở trong số ấy, lại không phải người chói mắt nhất. Toàn bộ hào quang sáng chói nhất thế hệ này của Vương gia đều tập trung ở trên người ca ca của Vương Đằng Phi.
“Mạnh Hạo…”. Con ngươi Sở Ngọc Yên lóe lên, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh. Tướng mạo nàng bình thường đã là tuyệt sắc giai nhân, ngay đến nụ cười lạnh hiện ra cũng khiến người khác thấy được phải động tâm.
“Hắn không phải Vô hạ Trúc Cơ, chỉ là có nhiều pháp bảo quỷ dị mà thôi.” Tốc độ Sở Ngọc Yên lại tăng lên. Trên bầu trời, bóng ảnh hai người hóa thành hai đạo hồng quang, gào thét giữa không trung Đông Lai quốc.
Sau khi Trúc Cơ có thể lăng không phi hành, nhưng luận về tốc độ, Sở Ngọc Yên đã dạt tới trung kỳ Trúc Cơ thì nhanh hơn Mạnh Hạo không ít. Lúc bắt đầu Mạnh Hạo tạo ra một khoảng cách so với đối phương, nhưng khoảng cách ấy nhanh chóng bị thu ngắn lại.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, từ động tác bấm pháp quyết của Sở Ngọc Yên mà xuất ra một vùng tử khí đuối tới gần Mạnh Hạo. Mạnh Hạo liền xuất ra lá cờ ngăn cản, làm đám tử khí sụp đổ nhanh chóng. Sau đó, Mạnh Hạo ung dung rời đi, trước đó còn quay lại nhìn Sở Ngọc Yên, lạnh lùng bảo.
“Tốc độ của ngươi dù nhanh cũng không lưu Mạnh mỗ ở lại đây được. Ở hội đấu giá, người nào trả giá cao thì lấy được vật phẩm. Xuân Thu Mộc bị ta mua đi chính là ý trời rồi.”
“Nếu không có chuyện của Xuân Thu Mộc thì chỉ vì chuyện năm đó ngươi đối xử với Vương Đằng Phi, ta cũng muốn bắt ngươi lại. Huống hồ Đinh sư đệ còn ở trong tay ngươi, ta nhất định bắt ngươi phải giao ra.” Sở Ngọc Yên bình tĩnh đáp. Hai con ngươi xinh đẹp hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ. Quần áo nàng tung bay giữa không trung. Hiện giờ nàng mặc trên mình một bộ áo trắng càng tôn thêm khí sắc hoàn mỹ của mình.
Mạnh Hạo nghe xong thì không đôi co nữa, nhưng lại lộ ra vẻ mỉa mai. Đối phương đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, sau khi đánh một trận với đối phương thì hắn biết đối phương đúng là Vô hạ Trúc Cơ thì hắn biết mình không thể chiến thắng được. Nhưng đối phương muốn cầm chân mình cũng không dễ dàng, cho nên hắn nhanh chóng bay về phía trước.
Hai người, kẻ trước người sau cứ truy đuổi dây dưa như vậy cả canh giờ. Trong lúc Sở Ngọc Yên đuổi theo đã nhiều lần tiến hành công kích nhưng Mạnh Hạo được lôi vụ phòng hộ, hoàn toàn không việc gì.
Sắc trời chuyển sang chiều muộn. Sở Ngọc Yên cứ thế đuổi theo, đôi mi thanh tú đã nhăn lại. Nàng không để tu vi của Mạnh Hạo vào mắt, nhưng lôi vụ đối phương dùng để phòng ngự thì lại rất khó phá. Nàng cắn răng, tay phải vỗ vào túi trữ vật lấy ra một ngọn đèn cổ. Cây đèn này là chí bảo trên người nàng, trước kia nàng chưa từng sử dụng. Hiện giờ truy đuổi Mạnh Hạo mà không làm gì được nàng mới bất đắc dĩ mang ra.
Đèn này không đốt bằng dầu, vừa xuất ra đã tản mát ý tang thương. Sở Ngọc Yên cầm trong tay, hít sâu một hơi rồi hướng cây đèn thổi mạnh. Thổi xong, sắc mặt nàng tái nhợt nhưng bấc đèn chợt bốc lửa.
Vừa lúc bấc đèn bốc cháy, phương viên mấy trăm trượng ở xung quanh đang sắp bị hoàng hôn phủ bóng chợt bừng sáng. Mạnh Hạo nhìn thấy quang mang vô hình này thì cau mày lại.
“Tụ Quang Đăng Tuyến, đi!”
Sở Ngọc Yên mãnh mẽ hô lên, vòng tròn ánh sáng tỏa ra mấy trăm trượng phong tỏa phía trước Mạnh Hạo, đồng thời đang không ngừng thu lại, bao trùm lấy Mạnh Hạo.
Nguy hiểm hiện ra trước mắt, lôi vụ xung quanh Mạnh Hạo cũng không ngừng co lại, màn sáng tỏa ra từ phía Sở Ngọc Yên cũng tiêu tán. Liền sau đó, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang. Thân thể hắn bỗng lui ra sau, thoát khỏi lôi vụ đang lượn lờ rồi trong nháy mắt đã xông tới gần Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên nheo mắt. Lúc Mạnh Hạo gần tới, bàn tay trắng như ngọc của nàng nâng lên trước ngực, từ huyệt Thiên Linh của nàng liền tỏa ra lượng lớn tử khí. Tử khí hóa thành một con tử long (rồng màu tím) gào thét xông tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thấy tử long lại gần, tay phải hắn cũng nâng lên, bấm pháp quyết rồi vung về phía trước. Lôi vụ xung quanh hắn quay cuồng rồi cũng lao về phía trước. Bàn tay trái của hắn lại vỗ vào túi trữ vật. Có hơn một trăm thanh phi kiếm bay ra, theo linh thức của Mạnh Hạo điều khiển không ngừng xoay tròn hóa thành một dòng sông kiếm, cùng với lôi vụ va chạm với tử long do Sở Ngọc Yên xuất ra.
Sở Ngọc Yên cười lạnh. Nàng không tiếc dùng chí bảo là ngọn đèn cổ này mục đích là khiến Mạnh Hạo không thể bỏ chạy. Thời gian trôi qua, ánh sáng bao phủ thì đối phương có mọc cánh cũng khó thoát đi được.
Thần sắc nàng tỏ ra bình tĩnh, vỗ vào túi trữ vật. Một cây quạt ba màu hồng, trắng, đen xuất hiện trên tay. Nàng hướng về phía trước vỗ liền ba cái.
Lần thứ nhất, hồng mang lóng lánh hiện ra hóa thành một cái độc giác màu đỏ.
Lần thứ hai, màn sáng màu trắng lóe lên, hóa thân thân tê giác cùng nối liền với cái sừng vừa xuất hiện.
Lần thứ ba, màn sáng màu đen hiện ra hóa thành áo giáp màu đen phủ lên người tê giác. Con tê giác cúi đầu, giương sừng mạnh mẽ phóng tới Mạnh Hạo đang vung dòng sông kiếm tấn công.
Tiếng va chạm nổ vang. Dòng sông kiếm sụp đổ. Theo sau tiếng quát của Mạnh Hạo, những phi kiếm nổ tung thành những mảnh vỡ vẫn lao thẳng tới con tê giác màu đen. Lôi vụ xung quanh hắn cũng không ngừng khuyếch tán, khiến màn sáng đang bao phủ phương viên trăm trượng cũng bị trùm kín.
Thân thể Mạnh Hạo lóe lên, tận dụng khả năng che giấu của sương mù mà lao tới Sở Ngọc Yên. Lúc tới gần, tay phải hắn đã hiện ra hỏa mãng.
Sở Ngọc Yên khẽ kêu lên, bàn tay trắng như ngọc nâng lên cao. Cổ tay nàng xuất hiện một chuỗi lục lạc. Nàng hơi đảo tay, âm thanh du dương truyền ra khiến hỏa mãng của Mạnh Hạo run rẩy.
Vẻ mặt Sở Ngọc Yên đầy khinh miệt. Tay phải nàng vừa lắc mấy cái chuông nhỏ, tay trái lại nâng lên, ngón tay hóa thành chỉ hướng về phía Mạnh Hạo. Tử khí theo ngón tay đó liền bay thẳng tới người hắn.
Cùng lúc ấy, màn sáng nàng xuất ra lúc trước cũng không còn cách Mạnh Hạo bao xa, chỉ cần bao trùm được hắn thì sinh tử của hắn sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào ý muốn của Sở Ngọc Yên.
Tinh mang lóe lên trong ánh mắt của Mạnh Hạo mà người thường không dễ nhận ra được. Lúc tử khí tới gần, thân thể hắn làm bộ như không ngừng biến hóa rồi lui về sau rất nhanh, tay chân luống cuống lại thuận thế vỗ vào túi trữ vật. Một thanh kiếm gỗ theo đó bay ra, va chạm với luồng tử khí. Tiếp sau đó, thanh kiếm gỗ thứ hai xuất hiện, kèm theo đó là cả tấm lưới màu đen.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt Sở Ngọc Yên giống như là Mạnh Hạo đã bối rối, không biết dùng phương pháp nào để đối phó. Như thể hắn hắn không thể cùng lúc lấy ra tất cả pháp bảo để dùng.
“Chỉ là một tu sĩ xuất thân tử một tiểu quốc mà thôi. Dù có thể Trúc Cơ đi nữa, thì sao có thể huyênh hoang với người chứ!” Sở Ngọc Yên lạnh nhạt nói. Tay phải vung lên, bốn tòa đạo đài trong cơ thể bắn ra lực lượng làm xuất hiện gió lớn xung quanh, tác động tới quỹ đạo của hai thanh kiếm gỗ, mà tấm lưới màu đen cũng bị lắc lư theo.
Như chỉ đợi có thế, tấm lưới màu đen của Mạnh Hạo không ngừng mở rộng. Ánh sáng bao trùm bốn phía Mạnh Hạo liền co rút lại, quấn quanh thân thể hắn trong nháy mắt. Tấm lưới màu đen hướng thẳng tới Sở Ngọc Yên mà bay đến, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt nàng không kịp phòng bị đã bao trùm lại ở bên trong.
Theo sự co rút của tấm lưới, quần áo bên ngoài Sở Ngọc Yên lập tức tan nát. Thân thể hoàn mỹ lồ lộ ra trước thiên địa khiến người người nhìn thấy đều khó kìm lòng dạ đen tối. Nàng vừa tức vừa giận, ánh mắt gắt gao nhìn Mạnh Hạo như muốn lập tức giết chết đối phương.
“Mạnh mỗ không cần thân thể ngươi. Chỉ cần trước lúc bị màn sáng trói buộc có thể chế trụ ngươi là được.” Mạnh Hạo đã bị màn sáng của Sở Ngọc Yên bao lấy lạnh nhạt nói với nàng.
Trong thời gian ngắn, hai người không dám dùng linh thức, sợ cùng đối phương lưỡng bại câu thương. Mỗi khi sát cơ nổi lên trong lòng Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo cũng ngay lập tức làm điều tương tự.
Không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Sở Ngọc Yên bất động, Mạnh Hạo cũng không động đậy nhưng trong cơ thể hai người, linh lực đang không ngừng di chuyển. Người nào có thể thoát ra trước, tất sẽ là người giành thắng lợi trong trận chiến này.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hoàng hôn phủ xuống. Linh lực trong cơ thể Mạnh Hạo vận chuyển rất nhanh. Cơ thể bị màn sáng trói buộc dần dần đã xuất hiện một tia buông lỏng. Sở Ngọc Yên cũng như vậy. Tu vi tăng lên, tấm lưới lớn màu đen đã dần lộ ra khe hở.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới một làn gió nhẹ. Lúc đầu chỉ đủ thổi bay những sợi tóc dài của Sở Ngọc Yên nhưng rất nhânh sau đó đã hóa thành từng đạo cuồng phong gào thét. Từ nơi xa ấy xuất hiện một bóng đen. Dù ở rất xa nhưng hai người vẫn có thể nhận ra, đó chính là một con chim. Một con Côn Bằng đang hướng từ Thiên Hà Hải bay tới.
Như làm chủ bầu trời, giữa trời xanh rong ruổi trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất thảy chúng sinh. Vừa lúc Côn Bằng xuất hiện, yêu đan trong đạo đài của Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt như muốn truyền ra ý chí tranh đấu cùng Côn Bằng.
Bởi vì, thượng cổ chi thú Ứng Long cũng chính là ông chủ của bầu trời!
Gió càng lúc càng lớn, thân thể Mạnh Hạo bị thổi lui về sau. Sở Ngọc Yên cũng biến sắc, không tự chủ được mà bay lùi lại. Pháp bảo của cả hai người cũng rơi vào tình trạng tương tự, như mất kiểm soát bị gió cuốn đi xa.