Thân thể Mạnh Hạo cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng Phi. Hắn thấy được toàn bộ ánh mắt của đám đệ tử ngoại tông đang nhìn về phía này, dừng trên người hắn. Đám tu sĩ đứng cạnh hắn đã tự động lùi lại, khiến xung quanh Mạnh Hạo chợt trống trải hẳn.
Trong lòng Mạnh Hạo tràn ngập một cảm giác cô độc, cả thế giới như đang quay lưng với hắn. Tất cả, tất cả chỉ vì một câu nói của Vương Đằng Phi!
Toàn quảng trường im ắng, mọi người đều tập trung nhìn Mạnh Hạo. Danh khí của Vương Đằng Phi quá lớn, lời hắn nói ra vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu mọi người. Việc xảy ra hôm trước đã lan truyền rộng rãi, hôm nay có không ít người đang có mặt đã đoán ra sự tình.
Các trưởng bối trong tông đang đứng trên đài cao cũng dừng cả lại, cúi đầu nhìn về hướng Mạnh Hạo.
“Tông môn đã có quy định, bảo vật cướp được chính là của mình.” Mạnh Hạo khó khăn mở miệng, có cảm giác lời nói ra trở nên nhỏ yếu, nhu nhược trước khí thế của đối phương. Hắn hiểu rõ, nếu có thể đưa hồ lô ra, rồi khóc lóc cầu xin Vương Đằng Phi thì tại chốn đông người thế này, rất có thể đối phương sẽ không từ chối, cùng lắm là trừng phạt một phen, nhưng tu vi và thân thể có thể sẽ giữ được.
Có điều, loại chuyện như thế, hắn không làm được!
Biết rõ hôm nay rơi vào đại kiếp nạn, hắn vẫn không cầu xin, không khuất phục. Loại chuyện cúi mình khuất nhục cầu xin ấy, hắn không làm được. Hắn có ngạo khí của riêng mình, chuyện sinh tử vốn không phải điều lớn nhất trên đời này. Có thể sống cương trực mới có thể để lại tôn nghiêm mãi về sau.
Hắn, chính là Mạnh Hạo! Mạnh Hạo mà hắn muốn làm, muốn trở thành.
Lời nói ra, tuy khó khăn nhưng chứa đựng toàn bộ khí lực, và tinh thần của hắn. “Chết thì đã sao? Mạnh Hạo ta sống tới nay đã mười bảy tuổi, có thể bị người phế bỏ tu vi, có thể chế giễu nhưng không thể bắt ta khuất phục!”
Không gian xung quanh càng trở nên tĩnh lặng, âm thanh hắn vang lên có phần chua chát, phảng phất như đang vỡ vụn, đang tan ra. Thân thể Mạnh Hạo run rẩy nhưng vẫn cắn răng đứng thẳng, xương cốt truyền tới từng trận đau buốt.
“Ngọc bảo là của ta, ta cho ai sẽ là của người đó. Ta không cho ngươi, ngươi không thể giữ lại.”
Vương Đằng Phi cười hòa ái, giọng nói ấm áp lộ ra ngạo khí bá đạo. Thanh âm vang khắp bốn phía. Hắn bước về trước, tay phải nâng lên, ngón tay chỉ về hướng Mạnh Hạo.
Cả quảng trường liền dậy sóng, cuồng phong gào thét bốn phía thổi tung bay trường bào mọi người. Thân thể Mạnh Hạo như khựng lại, khí tức tử vong bao trùm trói buộc hắn, không cách nào chuyển động. Cùng lúc đó, một khối ngọc bội màu hồng nhạt từ trong túi áo hắn bay lên, phiêu phù trước mặt, tỏa ra ánh sáng bao phủ lấy hắn.
Khuôn mặt Vương Đằng Phi vẫn bình thản như trước, bước thêm một bước về phía Mạnh Hạo, ngón tay điểm ra lần nữa.
Phịch một tiếng, cả người Mạnh Hạo vặn vẹo, khối ngọc giản lập lòe một lúc rồi vỡ vụn, nát bấy hóa thành bụi phấn. Đây là miếng ngọc bội Hứa sư tỷ đưa cho Mạnh Hạo, lúc này đã không còn. Khóe miệng hắn trào ra máu tươi, thân thể chịu áp lực lớn nhưng vẫn cắn răng đứng đó, tuyệt không khuất phục. Ánh mắt âm trầm tới cực điểm, hai nắm tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Vương Đằng Phi vẫn giữ nụ cười ôn hòa như trước, bước thêm một bước nữa, điểm chỉ thứ ba về phía Mạnh Hạo. Lập tức cuồng phong bạo khởi quấn quanh thân thể Mạnh Hạo, như có một bàn tay vô hình xé toàn quần áo, lộ ra cái hồ lô ngọc đeo trên ngực. Hồ lô như có bàn tay vô hình cầm lấy, từ từ rời khỏi người hắn, bay về phía Vương Đằng Phi.
Khuôn mặt Mạnh Hạo tái nhợt, phun ra thêm một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy, ánh mắt không cam lòng nhìn hồ lô dễ dàng bị lấy đi. Trong mắt hằn từng tơ máu, hai tay nắm chặt, bàn tay rung lên bần bật, máu tươi theo đó chảy thành dòng xuống đất.
“Phế bỏ tu vi của ngươi, đoạn một chân, một tay rồi trục xuất ngươi khỏi tông môn.” Vương Đằng Phi bình thản nói, điểm chỉ thứ tư về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn chằm chằm Vương Đằng Phi. Từ đầu tới giờ hắn chỉ nói một câu, còn lại đều im lặng. Không có gào thét, chẳng có cầu xin, càng ngày càng thêm âm trầm. Bốn phía là một khoảng không gian yên tĩnh, ánh mắt mọi người càng tập trung nhìn về đây, mang theo ánh nhìn cười nhạo, tưởng như có thể cắt rời Mạnh Hạo hắn khỏi thế giới này, khiến sự cô độc toát ra từ hắn càng thêm rõ ràng.
Chỉ là, Mạnh Hạo vẫn như trước, không có một chút khuất phục nào hiện ra!
Theo ngón tay Vương Đằng Phi hạ xuống, trong chớp mắt vang lên một tiếng thở dài từ xa truyền tới, sau đó có một cỗ nhu lực xuất hiện trước người Mạnh Hạo, cản trở một chỉ này của Vương Đằng Phi.
'Phịch' một tiếng, tay áo Vương Đằng Phi vung lên, nghiêng người nhìn về phía bên cạnh, nơi hiện ra một lão giả mặc trường bào màu xám, trên mặt hơi âm trầm, thân thể uy vũ cao lớn. Lão chính là người hai lần trước đánh giá về những việc làm của Mạnh Hạo sau khi quan sát từ xa.
“Ngươi cầm ngọc bảo đi đi, việc này dừng lại ở đây, chớ đuổi tận giết tuyệt.” Lão giả cau mày, ánh mắt tập trung nhìn Mạnh Hạo, than nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Vương Đằng Phi.
“Âu Dương trưởng lão đã nói ra, vãn bối tất nhiên sẽ nương tay, dừng lại đây vậy.”
Vương Đằng Phi mỉm cười, lạnh nhạt đáp rồi quay người rời đi. Ánh mặt trời rơi trên thân ảnh hắn phiêu dật, tóc dài tung bay, phong thái vô cùng hoàn mỹ. Đối với hắn, Mạnh Hạo thực chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi.
Ánh mắt Mạnh Hạo càng thêm gắt gao, tơ máu vằn lên đỏ rực, những muốn nhe nanh múa vuốt, giẵm cho nát bấy những lời Vương Đằng Phi vừa nói.
Chuyện hôm nay xảy ra, với Vương Đằng Phi mà nói, giờ phút này dường như không có ảnh hưởng gì lớn lao tới hắn. Thậm chí hắn còn mỉm cười nhìn ra bốn phía đi qua đám người, nhẹ nhõm như nước chảy mây trôi, đôi lúc còn dừng lại chỉ điểm cho một vài tu sĩ cấp thấp tu luyện, biểu hiện thân thiết hòa ái vô cùng.
Bốn phía quảng trường, những nữ đệ tử si mê nhìn hắn, đám tu sĩ khác nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính, không còn để ý tới Mạnh Hạo nữa, như hắn đã không còn hiện diện tại nơi này.
Mạnh Hạo cảm nhận được thái độ của Vương Đằng Phi đối với hắn, không phải là khinh thị, mà là bỏ qua, không để ý tới nữa. Theo bước chân rời đi của hắn, Mạnh Hạo cảm nhận được trói buộc trên người hắn đã giảm bớt, toàn thân đau nhức như muốn ngã xuống nhưng hắn cắn răng, hướng về phía Âu Dương đại trưởng lão, ôm quyền cảm tạ.
Không nói thêm lời nào, Mạnh Hạo quay đầu, miệng phun ra một búng máu nữa, cắn răng kiềm nén nỗi đau đang bao trùm thân thể, trầm lặng bước về hướng động phủ của mình. Mồ hôi tuôn ra ướt đầm áo bào, mỗi bước đi khiến lòng hắn như muốn nhỏ máu, thân ảnh hắn giống hình ảnh của một con sói đang bị thương, khó khăn bước đi xa dần.
Âu Dương đại trưởng lão nhìn theo Mạnh Hạo, mở miệng định nói gì nhưng rồi lại dừng lại, chỉ đưa mắt dõi theo bóng hắn ngày một đi xa.
Trong động phủ, Mạnh Hạo tập tễnh bước, cửa động vừa đóng, cả thân thể hắn cuối cùng không gượng được nữa, ngã lăn trên đất ngất đi.
Mạnh Hạo hôn mê suốt hai ngày sau mới mở mắt tỉnh dậy, toàn thân đau nhức không đứng nổi. Hắn chậm chạm ngồi dậy, bàn tay tỳ vào mặt đất truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt. Hắn cúi xuống nhìn, mười móng tay bị gãy lúc nắm chặt đâm xuyên vào da thịt, máu tươi còn đang rỉ ra. Hắn lần lượt rút từng móng tay ra, đặt vào một chỗ trên giường đá. Hắn muốn mỗi ngày sẽ nhìn thấy những móng tay này, để nhắc nhở hắn về nỗi sỉ nhục ngày hôm nay hắn phải chịu. Sẽ có một ngày, hắn trả lại nỗi nhục này cả vốn lẫn lời.
“Cuối cùng, chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Sau một hồi trầm mặc, Mạnh Hạo mở miệng, âm thanh khàn khàn như không phải giọng nói của hắn.