Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể của hắn run rẩy, đây là do phẫn nộ tới cực hạn mà không thể khống chế. Từng trận hàn khí khó có thể hình dung, khoảnh khắc như từ trên người Mạnh Hạo tràn ra. Dưới chân hắn, ván gỗ xuất hiện hàn băng, biển tím ngoài phường thị, tại thời khắc này, lại xuất hiện sóng lớn, mãnh liệt cuồn cuộn.

Trong đầu của hắn, tại thời khắc này, không thể khống chế, hiện lên từng màn ký ức.

- Tiền bối, nàng là tỷ tỷ của ta, nàng gọi là Ô Linh!

- Nếu như ngươi dám lừa gạt đệ đệ của ta, ngươi và ta không chết không ngừng!

- Tiền bối, vì đệ đệ của ta, Ô Linh có thể trả giá tất cả, bất luận chuyện gì, ta cũng có thể làm …

Thanh âm năm đó quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo, cho đến khi hóa thành lão bà trước mắt.

Từng là thiếu nữ, trải qua năm tháng, hồng nhan đã không còn, mà trở thành tang thương.

Bà lão này, Mạnh Hạo mơ hồ nhận ra, chính là … Ô Linh!

Những người khác bị treo xung quanh, có ba đến năm người, là Mạnh Hạo tìm được điểm quen thuộc năm đó trên người bọn họ, bọn họ … chính là tộc nhân Ô Thần bộ!

Khi Mạnh Hạo nhìn về phía những tộc nhân Ô Thần bộ, thì bốn phía xung quanh này, cũng có một vài tu sĩ, đang mang theo cảm thán, nhìn những tộc nhân Ô Thần bị treo, nhỏ giọng nghị luận với nhau.

- Mười phường thị này, đều có tộc nhân của Kim Ô Hắc Long tộc, bọn họ không nên đi trêu chọc Thiên Tòng bộ, không nên đi chọc vào Hô Diên Lão Tổ a.

- Muốn trách, thì trách cái vị đã từng là đồ đằng Thánh Tổ của bọn họ kìa, thế nhưng lại giết con trai độc nhất của Hô Diên Lão Tổ. Việc này huyên náo quá lớn, hiện giờ toàn bộ thế lực Mặc Thổ đều bị kinh động.

- Ha hả, những thi thể nửa sống nửa chết treo ở đó, còn không phải là để bức vị đồ đằng Thánh Tổ năm đó của Kim Ô tộc ra sao. Ta nhớ được, hắn gọi là Mạnh Hạo thì phải.

- Ta còn nghe nói, Thiên Tòng bộ tuyên cáo thiên hạ. Một ngày Mạnh Hạo không xuất hiện, Thiên Tòng bộ liền giết một trăm tộc nhân Kim Ô tộc.

Những âm thanh này, từng câu từng câu, giống như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tâm thần Mạnh Hạo, khiến tim hắn, tại thời khắc này như bị xé làm đôi, khiến sắc mặt hắn tái nhợt, khiến hàn băng dưới chân hắn, trong nháy mắt này, càng băng hàn hơn.

Hô hấp của hắn cũng trở nên đau đớn, hai mắt tại thời khắc này, xuất hiện tơ máu và hồng quang.

Hắn không nghĩ tới, vị Hô Diên Lão Tổ kia, thế nhưng … lại làm sự việc tuyệt đến nông nỗi này, hiển nhiên là vốn không coi Mạnh Hạo ra cái gì. Lão ta lấy một loại thái độ của cường nhân, cho dù dễ dàng biết rõ việc này không phải Mạnh Hạo làm, nhưng cũng bị liên lụy vào.

- Kim Ô bộ….

Biển tím bốn phía, tại thời khắc này, rít gào, cuộn trào mãnh liệt hơn, khiến cho không ít tu sĩ nơi đây đều kinh ngạc nhìn lại. Cũng có một vài người, đã sớm nhìn ra Mạnh Hạo không thích hợp.

Giờ phút này, trong hơn năm mươi người bị treo ở nơi đó, Ô Linh như có cảm giác, gian nan quay đầu, trong một chớp mắt đó, bà … thấy được Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc khi nhìn rõ Mạnh Hạo, bà sững sờ tại chỗ.

Khi bà nhìn Mạnh Hạo, dần dần hiện lên nụ cười. Mạnh Hạo nhìn bà, trên mặt có áy náy, cũng có một cỗ phẫn nộ ngập trời không thể kiềm chế.

Giờ phút này, tiếng nghị luận nho nhỏ ở bốn phía, cũng bị biển tím cuộn trào xung quanh đánh gãy, nhưng hai câu cuối cùng vẫn truyền tới trong tai Mạnh Hạo.

- Kim Ô Hắc Long tộc, vì chuyện như vậy mà phân ra. Hắc Long bộ nhân cơ hội một lần nữa tách ra độc lập, Kim Ô tộc sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi. Ta nghe nói lúc này, Thiên Tòng bộ xuất động khai chiến, vẫn còn đang tiếp tục đánh với Kim Ô tộc, bây giờ có lẽ cũng chưa kết thúc đâu. Nhưng khai chiến giữa đôi bên lúc trước, Thiên Tòng bộ đã bắt gần năm trăm tộc nhân Kim Ô tộc làm tù binh.

- Tuy nhiên, Kim Ô tộc này cũng rất tuyệt vời, nghe nói so với dự liệu của các thế lực khác còn cường đại hơn, Thiên Tòng bộ bỏ ra thương vong không nhỏ, khiến cho Thiên Tòng bộ không thể không xuất động toàn tộc, khai chiến toàn diện.

Sau khi hai câu này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, ngoài phường thị, toàn bộ biển tím, đột nhiên bùng nổ hoàn toàn, ầm ầm rít gào. Hàn khí dưới chân Mạnh Hạo, tại trong nháy mắt này, quét ngang bát phương, bao trùm toàn bộ phạm vi của phường thị.

Thời tiết thay đổi!

Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, đầu óc hắn nổ vang, phẫn nộ tột cùng, tại thời khắc này, trực tiếp bùng nổ trong tâm thần hắn.

- Thiên Tòng bộ!

- Hô Diên lão thất phu!

Biển tím rít gào, hàn khí chợt khuếch tán, dường như có cả bông tuyết bay xuống. Trong phường thị, tất cả tu sĩ cũng nhịn không được mà run run thân thể. Mà những người xung quanh Mạnh Hạo, thì ai nấy đều run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.

Hơn thế, tại thời khắc này, bốn phía Mạnh Hạo lại xuất hiện từng bóng người, tổng cộng là chín tu sĩ Nguyên Anh, vây quanh Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, hai lão già mạnh nhất trú thủ tại đây, cũng đã xuất hiện bóng dáng giữa không trung.

Ngay sau đó, trận pháp trong phường thị thứ bảy toàn lực vận chuyển, tiếng nổ vang vọng, hoàn toàn bao phủ bát phương nơi đây, tạo thành uy áp, không ngừng giáng xuống.

- Mạnh Hạo, ngươi tàn nhẫn giết chết tộc nhân hạch tâm của liên minh Thiên Đình ta, còn dám xuất hiện tại trong phường thị. Ngày hôm nay, ở nơi này, chúng ta phải chém chết ngươi!

Khi thanh âm từ miệng lão già áo đen truyền ra, quanh quẩn toàn bộ phường thị, thì cùng lúc đó, có vài chục tộc nhân của liên minh lập tức hiện ra, khoanh chân ngồi ở bát phương, chủ trì trận pháp vận chuyển.

Ánh mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, lòng hắn đang rỉ máu, hắn không có giết Hô Diên Khánh. Thậm chí vì hóa giải hiểu lầm này, hắn liên tục giết chết con dơi màu đen, còn lấy về cả một cái đầu lâu.

Hắn không tin lấy tâm trí tu vi Trảm Linh của Hô Diên Vân Minh, lại không nhìn ra manh mối Hô Diên Khánh tử vong. Nhưng hiện tại hắn hiểu, Hô Diên lão thất phu, căn bản sẽ không cùng hắn nói cái đạo lý gì cả.

- Hô Diên, ngươi đã cố ý muốn ta liên lụy vào, như vậy, Hô Diên Khánh … chính là do Mạnh Hạo ta giết rồi!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, tay phải nâng lên vỗ mạnh vào túi trữ vật, đầu lâu con dơi lập tức xuất hiện. Thời điểm từ trong tay Mạnh Hạo bay lên, vật chứng mà lúc trước trong mắt hắn đã đủ để giải thích rõ, liền trực tiếp nổ tung, trở thành tro bụi.

Tại trong chớp mắt đầu lâu hóa thành tro bụi, trong mắt Mạnh Hạo sát khí ngập trời, khí tức của hắn trong thời khắc này, trực tiếp băng hàn vô tận, sát khí kinh người.

- Thiên Tòng bộ. Mạnh Hạo ta, chỉ cần còn sống một ngày, cũng phải khiến tộc của ngươi, từ nay về sau, huyết mạch diệt tận!

Mạnh Hạo gào lên, ngay sau đó, một cơn cuồng phong gào thét nổi lên, trực tiếp cuốn lấy hơn năm mươi tộc nhân Ô Thần bộ trên giá.

Sau đó, chợt hạ xuống, lấy phong hóa này làm sức sống, lập tức tẩm bổ mọi người, giúp cho đám người Ô Linh, lập tức khôi phục thân thể. Chỉ là những người đã chết đi, không thể sống lại.

Tính cả Ô Linh, ba đến năm người kia, đều là thế hệ tộc nhân trước của Ô Thần bộ, từng cùng Mạnh Hạo một đường chinh chiến. Giờ phút này, khi thấy được Mạnh Hạo, bọn họ run rẩy thân thể, trong mắt hiện lên sự kích động và chấp nhất mãnh liệt, lập tức quỳ bái về phía Mạnh Hạo. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK