Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua diễn đàn, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!

Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc

Link bình chọn: http://bachngocsach.com/forum/threads/13198/

Nào, fan Nhĩ Căn lên tiếng đi nào!!!!!

***

Hồi lâu, thân ảnh của Mạnh Hạo dần dần tiêu tán, hóa thành từng sợi khí, tan vào trong hư vô.

Trong động phủ, đôi mắt của hắn từ từ mở ra, lộ ra một vòng mờ mịt, đồng thời cũng có một cỗ kinh hãi khó tả.

Hô hấp của hắn có chút dồn dập. Những câu nói của lão giả kia lúc vừa rồi, mỗi một câu đều như là sấm sét, quanh quẩn ở trong đầu Mạnh Hạo.

"Thương Mang có Cửu Sơn. Kết hợp với lời nói của Sửu Môn Thai, hắn đến từ Hổ Lao Tinh của đệ bát sơn, tham gia vào đại chiến ở đệ cửu sơn... Cuộc chiến này có lẽ chính là cuộc chiến giữa các tinh cầu!"

"Còn có lời của Phong Yêu sư đời thứ tám năm đó nữa. Hắn từng nói đã nhận được truyền thừa của Phong Yêu sư đời thứ bảy ở đệ lục sơn, từ đó về sau trở thành Phong Yêu nhất mạch, mà còn luyện hóa một nửa sơn hải của đệ lục sơn, ngưng tụ ra Phong Yêu Cổ Ngọc của bản thân hắn!"

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng, trong đầu lần lượt hiện ra từng đoạn trí nhớ. Những manh mối chắp vá thường ngày, giờ phút này theo lời nói của lão giả kia mà tập hợp lại cùng một chỗ, dần dần hình thành nên một cái thế giới quan ở trong đầu Mạnh Hạo.

"Ở bên ngoài thương mang bao la mờ mịt, có chín tòa sơn hải không cách nào hình dung được lớn nhỏ. Mỗi một tòa đều có nhật nguyệt của riêng mình... Mỗi một tòa núi đều có bốn ngôi sao!

Mà chỗ ta, Sửu Môn Thai đã từng nói qua, là đệ cửu sơn Nam Thiên Tinh. Có lẽ là một trong bốn ngôi sao của đệ cửu sơn!"

Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo cảm giác như thế giới ở trước mắt mình nháy mắt đã bị xé nứt, lập tức lớn ra vô số lần, trực tiếp tạo thành một mảnh thương khung... Mà chỉ khi thành tiên mới có thể biết được.

"Quý gia cường đại, thì ra cũng không chỉ ở Nam Thiên tinh này, mà sợ rằng ở ba ngôi sao còn lại cũng thế. Bởi vì ở trong lần tranh đoạt bổn nguyên của đệ cửu sơn hải, Quý tổ đã trở thành người mạnh nhất. Hắn thay đổi thiên của đệ cửu sơn.

Quý tổ này có khí phách thật lớn!" Mạnh Hạo thở sâu, cảm thấy áp lực quá lớn. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, sự cường hãn của Quý gia lại kinh khủng đến loại trình độ không cách nào tưởng tượng này.

Mà cái hắn phải đối mặt chẳng qua chỉ là một cái chi nhánh của Quý tộc lưu trú ở Nam Thiên Tinh mà thôi.

"Nhân quả tuyến... Đây chính là một sợi tơ mà sau khi ta giết Quý Hồng Đông thì vô hình bị quấn quanh trên thân thể a. Có sợi tơ này cho nên ở toàn bộ đệ cửu Sơn Hải ta không có chỗ nào có thể trốn." Mạnh Hạo trầm mặc.

"Nếu vậy thì Phương gia lại có địa vị như thế nào?" Mạnh Hạo nhíu mày, không có đáp án.

“Bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải... Hẳn là yêu khí mà khi ta dùng Phong Chính Thuật đã cảm nhận được hầu như không chỗ nào không có kia? Bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải, là yêu?” Mạnh Hạo nhíu mày. Dùng tu vi của hắn, dựa vào lịch duyệt của hắn lúc này, còn chưa có cách nào có thể lý giải.

“Sửu Môn Thai đến từ đệ bát sơn, Phong Yêu đời thứ tám đến từ đệ lục sơn, truyền thừa của Phong Yêu đời thứ bày ở đệ lục sơn... Mà ta thân là Phong Yêu sư đời thứ chín, lại ở Kháo Sơn Tông?” Mạnh Hạo cảm thấy trong đầu hỗn loạn, giống như có một quyển trục mênh mông thần bí đang chậm rãi mở ra một góc ở trước mặt hắn, hắn muốn xem thêm nữa, nhưng lại phát hiện mình lại vô lực mở ra.

“Còn có Sơn Linh của Nhất Kiếm Tông, Phong Yêu Cổ Ngọc đã từng nói cô gái này là một hòn đá của đệ cửu sơn rơi xuống mà hóa thành linh...” Mạnh Hạo vuốt vuốt mi tâm, càng cảm thấy một đoàn rối rắm.

“Tám Phong Yêu Sư đời trước là những người nào? Thuật pháp mà bọn hắn tu hành có thể cảm nhận được bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải. Như vậy bọn hắn lại cường đại cỡ nào?

Mà Quý gia, vì sao lại không dung Phong Yêu sư nhất mạch...” Mạnh Hạo cau mày. Hắn thích suy luận, nhưng ngày hôm nay dù có suy diễn như thế nào cũng đều không có được đầu mối. Hắn thiếu qua nhiều tư liệu.

Dùng chút điểm mà xem bề mặt thì sẽ mờ mịt.

“Phong Yêu sư, Phong Yêu sư... Nếu như khí tức bổn nguyên của đệ cửu Sơn Hải là yêu khí, như vậy thì Phong Yêu sư nhất mạch chẳng lẽ lại áp đảo phía trên cả chín Sơn Hải? Nếu thật như thế, như vậy ta...” Mạnh Hạo ầm ầm tâm động, trong giây lát xuất hiện một cái ý niệm như thế ở trong đầu, nhưng rất nhanh đã bỏ đi cái ý tưởng này.

“Không có khả năng. Nếu thật là như thế thì tám Phong Yêu sư sư đời trước làm sao có thể vẫn lạc, khiến cho Phong Yêu sư sư đời thứ chín là ta lại khốn khổ như thế, ngay cả lão ô quy là hộ đạo giả duy nhất cũng đều sớm bỏ chạy rồi.” Mạnh Hạo cười khổ. Chỉ là trong lòng hắn vô luận thế nào cũng không thể bỏ đi cái ý nghĩ này, đã mọc rễ.

“Phong Yêu sư đời thứ tám đã từng nói, hắn muốn trải qua đạo kiếp của Cửu Phong Yêu sư... Đây là toàn bộ cửu sơn, mà không phải là đệ cửu sơn...” Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu mới đem được ý niệm lúc trước ở trong đầu đè xuống. Hắn than nhẹ một tiếng, biết rõ lúc này có muốn nhiều cũng vô dụng, mình chỉ là một tu sĩ Kết Đan mà thôi.

“Có lẽ cuộc đời này ta cũng không có khả năng rời khỏi Nam Thiên Tinh này. Muốn rời đi, chỉ có thành tiên.” Mạnh Hạo lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống đem những suy nghĩ ở trong đầu tan đi.

Thành tiên quá mức phiêu miểu, suy nghĩ lúc này của Mạnh Hạo đó là con đường hoàn mỹ Kim Đan của mình.

Trong mấy tháng sau đó, mỗi lần Mạnh Hạo triển khai Phong Chính Thuật đều không cảm nhận được thân ảnh của lão giả ở khu vực loạn thanh. Nhưng hắn mơ hỗ lại có cảm giác, ở đó luôn có một đôi mắt đang ngóng nhìn chính mình.

Đồng thời ở trong mấy tháng qua, ở chỗ động phủ của Mạnh Hạo, số lượng tu sĩ đã vượt quá một trăm người, trở thành thế lực duy nhất ở xung quanh đây.

Hơn một trăm người vây quanh ngọn đồi. Ngọn đan tuyền kia cùng với động phủ của Mạnh Hạo đã trở thành thánh địa ở nơi này.

Người đông thế mạnh, hô to khẩu hiệu giống như lôi đình nổ vang. Câu tin Ngũ Gia được vĩnh sinh kia cơ hồ đã trở thành câu nói mà mỗi ngày mọi người đều nhất định phải rống.

Tuy nhiên đối với Mạnh Hạo, nhiều người cũng có chỗ tốt. Vô luận là hắn cần cái gì thì chỉ cần truyền ra một câu, lập tức sẽ có số lượng lớn tu sĩ đi xử lý. Mà Anh Vũ cùng với Bì Đống có vẻ rất có hứng thú với việc thống lĩnh đám tu sĩ này, Mạnh Hạo cũng không có đi để ý quá nhiều, tùy ý để cho chúng lăn qua lăn lại.

Cho đến một ngày này, lúc Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn cảm nhận được phù văn ở trên túi trữ vật của Quý Hồng Đông đã hoàn toàn biến mất.

“Trong túi trữ vật của Quý gia tộc nhân, sẽ có cái gì... Nhưng Quý Hồng Đông chỉ là tiểu bối nên việc này cũng khó nói.” Bởi vì hiểu rõ về sự khủng bố của Quý gia, cho nên Mạnh Hạo cũng không quá chờ mong. Hắn lấy ra túi trữ vật, dùng linh thức quét qua.

Sắc mặt Mạnh Hạo dần dần biến hóa. Một lát sau hắn hít vào một ngụm khí.

“Không hổ là Quý gia... Kiếm lợi lớn rồi!” Mạnh Hạo thì tháo. Dù hắn sớm có đoán trước rằng trong cái túi trữ vật này tuyệt đối sẽ không để cho mình thất vọng. Nhưng mặc dù nội tình gia tộc có sâu hơn nữa, thế lực có khổng lồ, thì Quý Hồng Đông bất quá cũng chỉ là một cái tiểu bối. Đoán chừng sẽ không để cho mình không phải thất vọng, nhưng cũng không nhiều.

Nhưng hắn phát hiện ra hình như mình vẫn đánh giá thấp nội tình của một vị chuẩn danh sách của Quý gia...

“Cực phẩm linh thạch...” Tay phải của Mạnh Hạo lóe lên hào quang, xuất hiện một miếng linh thạch lớn. Bên trong linh thạch này nhìn có chút đục ngầu, cũng không phải là sáng óng ánh, thoạt nhìn tầm thường. Vật ấy nếu người nào chưa từng thấy qua thì lần đầu nhìn thấy sẽ thấy lạ lẫm, nhưng Mạnh Hạo lại quen thuộc.

Đây chính là cực phẩm linh thạch mà năm đó hắn đã dùng để phục chế mộc kiếm!

Loại linh thạch này có tác dụng quá lớn. Ngày hôm nay ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đã sớm không còn. Hắn thường xuyên nhớ lại năm đó hoang phí, đều cảm thấy đau lòng, nhất là thanh mộc kiếm kia hắn không cho rằng có uy lực quá lớn, chỉ có thể hấp thu được linh khí mà thôi.

Điều này lại càng khiến cho hắn đau lòng vì năm đó không hiểu biết. Từ lúc tu hành cho đến này, hắn đã sớm hiểu rõ về giá trị của loại cực phẩm linh thạch này. Có thể nói là toàn bộ cả Nam Vực, thượng phẩm linh thạch còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy, mà cực phẩm linh thạch lại cực kỳ hiếm thấy.

Giờ phút này Mạnh Hạo cầm viên cực phẩm linh thạch ở trong tay, truyền tu vi vào. Lập tức khối linh thạch này phát ra hào quang chói mắt. Cùng lúc đó, một cỗ linh khí khổng lồ lập tức khuếch tán, nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ động phủ.

Nó lại thẩm thấu cả ra bên ngoài, khiến cho khu vực bên ngoài động phủ, trong chớp mắt đã có linh khí nồng đậm xuất hiện, khiến cho mấy trăm người tu sĩ kia mở to mắt, tất cả đều cảm nhận được cỗ linh khí này, đồng loạt rung động.

“Năm mươi khối cực phẩm linh thạch!” Mạnh Hạo nhìn túi trữ vật, cố nén lại sự hưng phấn ở trong lòng. Đối với hắn, tác dụng lớn nhất của loại cực phẩm linh thạch này là để dùng cho một ít pháp bảo cùng với hạch tâm của trận pháp.

Mặt khác, hắn cũng có thể đi thử phục chế Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, để cho sinh cơ, thọ nguyên của mình khôi phục. Kể từ đó, hắn lại có thể mang lên mặt nạ Huyết Tiên, phát ra chiến lực kinh người.

“Linh thạch thì cũng thôi, còn có... A?” Mạnh Hạo lập tức đem khối cực phẩm linh thạch này lấy đi. Nhưng đúng ngay vào lúc này, thân hình hắn bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, trực tiếp đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ không cách nào tin.

“Cái này... Cái này...” Hô hấp của Mạnh Hạo dồn dập, trong mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trong sát na kia, hắn lại cảm nhận được... Linh khí nhập vào trong cơ thể!

Nơi đây không phải là chỗ Huyết Tiên truyền thừa, cũng không phải là Tống gia. Nhưng vào giây phút này, khi Mạnh Hạo hô hấp, linh khí ở bốn phía ở trong chớp mắt lại lao thẳng tới chỗ hắn, dung nhập vào lỗ chân lông toàn thân, dũng mãnh hướng vào trong cơ thể.

Loại cảm giác lại một lần nữa có thể hấp thu được thiên địa linh khí, khiến cho Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Kể từ khi sau khi hắn đạt được hoàn mỹ Trúc Cơ, ngoại trừ ở chỗ Huyết Tiên truyền thừa và ở Tống gia ra thì hắn không có cảm giác loại linh khí nhập vào trong cơ thể này.

Một lát sau,. Lúc Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt hắn lóe lên mãnh liệt. Linh khí ở bốn phía, còn có cả linh khí ở bên ngoài, giờ phút này đều đã bị hắn triệt để hấp thu.

Một màn này thậm chí còn vượt qua cả ảnh hưởng của túi trữ vật đối với hắn. Ở trong chớp mắt này, đầu hắn nổ vang. Cái nổ vang này tuy không vượt qua những lời của lão giả ở loạn thạch chi địa, nhưng cũng cực kỳ mãnh liệt.

“Cực phẩm linh thạch...” Mạnh Hạo lại một lần nữa lấy ra khối cực phẩm linh thạch nắm ở trong tay. Tu vi vận chuyển, linh khí mênh mông nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể. Những điều này đã chứng minh, lúc trước không phải là ảo giác!

“Hẳn là có quan hệ với tu vi, chỉ là không biết nguyên nhân là do không có kết thành hoàn mỹ Kim Đan, hay hoàn mỹ Kim Đan cũng có thể hấp thqzu được linh khí của cực phẩm linh thạch.

Dù sao lúc Trúc Cơ, ta không hấp thu được linh khí của cực phẩm linh thạch. Có những linh thạch này, nếu như ta có bị thương thì cũng không cần lúc nào cũng phải dùng đan dược cùng với Tử Đồng thuật rồi.” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn túi trữ vật. Bên trong có năm mươi khối cực phẩm linh thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK