Khi ông lão áo tím bước ra từ trong cánh cổng ánh sáng, thì mọi người cũng nhìn thấy có một tu sĩ lưng còng đi theo sau ông lão áo tím này. Trên mặt người này chằng chịt vết sẹo như là tự mình khắc xuống, vẻ mặt lạnh tanh.
Một cỗ uy hiếp khó có thể hình dumg không ngừng hiển lộ ra từ trên người lão. Cái uy áp khiến cho toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh cũng chính là do tu sĩ lưng gù này phát tán ra.
“Đà Phong lão tổ!”
“Đúng là Đà Phong lão tổ! Nghe đồn tu vi của người này đã đến Nguyên Anh trung kỳ, ba trăm năm về trước đã tự nguyện buông tha tất cả, trở thành tùy tùng của Tử Lô Đan Sư An Tại Hải...”
“Đà Phong lão tổ xuất hiện, như vậy thì ông lão áo tím này chính là một trong tám vị Tử Lô Đan Sư của Tử Vận Tông, An Tại Hải!”
Mười vạn tu sĩ nguyên một đám lập tức lộ ra ánh mắt tôn kính. Tử Lô Đan Sư, đó là địa vị gần như cực hạn trong đan đạo. Trừ đại sư ra, thì Tử Lô đại biểu cho đan đạo đỉnh phong.
Vẻ mặt của An Tại Hải bình tĩnh, lúc đi ra thì hướng về mười vị Chủ Lô kia nhẹ gật đầu, sau đó lão nâng tay phải vung lên chộp vào hư không một cái. Lập tức viên Nhập Ma Đan bay thẳng đến chỗ lão. Sau khi viên đan dược này đã nằm ở trong tay, thì lão cũng không ngửi, mà nắm nó ở trong lòng bàn tay, nhắm nghiền hai mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mười vạn tu sĩ ở bốn phía nguyên một đám nhìn không chớp mắt. Còn Mạnh Hạo thì trầm mặc, nhìn Tử Lô Đan Sư An Tại Hải, nhìn xem lão đang dùng đan đạo tạo nghệ của bản thân, đi hiểu ra đan dược do mình luyện chế.
Sau một nén nhang, An Tại Hải chậm rãi mở hai mắt ra, thần sắc của lão mang theo một vòng cảm khái. Lão nhìn viên đan dược ở trong tay, hai mắt từ từ lộ ra vẻ kỳ dị.
“Viên thuốc này tên là gì?” Lão chậm rãi mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn.
Trung niên nam tử phụ trách bán đấu giá, lúc này mang theo vẻ kích động, cung kính hướng về phía An Tại Hải ôm quyên thật sâu rồi mới mở miệng.
“Căn cứ theo ghi chép thì viên đan dược này tên Nhập Ma.”
“Hay cho một cái Nhập Ma Đan. Dựa vào một cỗ ý điên cuồng mà thượng cửu tiêu, giống như đốt hồn mà lại thắng đốt hồn!” An Tại Hải nhìn viên đan dược trong tay một hồi, sau đó truyền ra âm thanh cảm khái. Lão đã thử dùng bí pháp, nhưng nhất thời cũng không phân biệt được đan phương của viên đan dược này.
Lời của lão người ngoài nghe không hiểu, nhưng rơi vào trong tai Mạnh Hạo lại khiến cho hai mắt của hắn co rút lại một chút.
“Không hổ là Tử Lô Đan Sư, liếc nhìn đã thấy được chân tủy độc đan của ta.” Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy sau này nếu có mang đan dược bán ra ngoài thì phải trộn vào một ít thủ đoạn lẫn lộn, không thể để cho người ta đơn giản nhìn ra manh mối. Mặc dù người này là Tử Lô, nhưng Mạnh Hạo cũng vẫn thấy không được thoải mái.
“Không phải mười phần đan, mà là chín thành rưỡi dược lực. Đáng quý hơn, đây là một miếng đan dược luyện chế trong lúc đan ngộ, không có đan phương.” An Tại Hải nhẹ giọng mở miệng. Lúc âm thanh của lão truyền ra, lập tức làm cho mười vạn tu sĩ ở trong phòng đấu giá này, lại một lần nữa hô hấp dồn dập, trong đầu ong ong, quanh quẩn toàn bộ đều là hai chữ đan ngộ.
“Đan ngộ...”
“Viên thuốc này đúng là được sáng tạo ra ở trong đan ngộ, không có đan phương!”
“Đan dược sáng tạo trong đan ngộ là độc nhất vô nhị, không thể tìm ra bất cứ loại đan dược nào cùng loại... Giá trị của nó còn... Cao gấp đôi!” Theo những tiếng nghị luận của mười vạn tu sĩ truyền ra, ánh mắt của mọi người khi nhìn về nmd đã có lửa nóng mãnh liệt, đã rơi vào điên cuồng.
An Tại Hải nhìn Nhập Ma Đan ở trong tay một lúc rồi buông lỏng ra, để cho viên Nhập Ma Đan này phiêu phù ở trên không, còn mình thì lùi lại phía sau vài bước, nhắm mắt không nói.
Giống như lão xuất hiện lúc này, chính là vì đến nghiệm chứng một chút xem viên Nhập Ma Đan này có phải là được sáng tạo trong đan ngộ hay không.
“Hai trăm ngàn linh thạch. Viên thuốc này, Lý gia ta bắt buộc phải có!”
“Hai ngàn năm trăm vạn linh thạch, loại mười phần tuyệt đan này là sáng tạo trong đan ngộ, thế gian độc nhất vô nhị, há có thể để cho Lý gia ngươi nói được là có thể được!”
“Ba ngàn vạn!”
“Ba ngàn hai trăm vạn!”
Theo từng âm thanh báo giá truyền ra, hô hấp của Mạnh Hạo càng dồn dập. Hai mắt hắn sáng lên, nghe những âm thanh ra giá mà trong lòng hiện lên kích động. Chỉ là trong lòng hắn cũng có chút chần chừ. Nghe được lời nói của vị Tử Lô Đan Sư kia, Mạnh Hạo đã hiểu trạng thái lúc luyện chế viên Nhập Ma Đan ngày đó gọi là đan ngộ. Nhưng cái mà hắn không hiểu, đó là cái Nhập Ma Đan này cũng không phải là độc nhất vô nhị, không hợp với lời nói của Tử Lô Đan Sư kia.
“Trong này hẳn là có biến hóa gì đó mà ta không hiểu...” Mạnh Hạo thở sâu, đè xuống nghi hoặc ở trong lòng, sau đó là hưng phấn với giá cả của viên đan dược này. Hắn tuy đã sớm biết Đan Sư kiếm tiền không phải là việc khó, nhưng thực sự không ngờ tới, viên Nhập Ma Đan này lại có thể đưa tới cái giá như thế.
Hắn chợt phát hiện ra, lúc trước mình lựa chọn đi Tử Vận Tông thật sự là lựa chọn anh minh nhất.
Không bao lâu, giá cả nhắm vào viên Nhập Ma Đan này đã vượt qua bốn ngàn vạn linh thạch. Loại ra giá ở trình độ này đã nghiền ép tuyệt đại đa số tông môn. Chỉ có tứ tông tam tộc mới có tư cách đến tranh đoạt.
“Bốn ngàn ba trăm vạn linh thạch!” Tiểu Bàn Tử đứng cả lên trên bàn trà, rống to.
“Bốn ngàn tám trăm vạn!” Lúc này, là người của Thanh La Tông ra giá.
“Sáu ngàn vạn. Con bà nó chứ, ngươi dám đoạt với lão tử!” Tiểu Bàn Tử đã nổi đóa.
Cái giá cỡ này, đã khó có thể tưởng tượng. Thậm chí trong mắt nhiều người, thì coi như đây là một viên mười phần tuyệt đan đương thời hiếm thấy, nhưng cũng có vẻ là đáng giá như vậy. Mặc dù nó là đan ngộ, thì cái giá này vẫn là hơi cao rồi. Dù sao thì dược hiệu cụ thể của đan dược này, không biết là Kết Đan nuốt vào thì sẽ như thế nào. Mà nhìn công hiệu của nó dường như là nhằm vào Trúc Cơ mà thôi. Do đó, cái giá sáu trăm ngàn linh thạch có chút quá cao rồi.
Nhưng nếu nói về giá trị nghiên cứu của viên Nhập Ma Đan này thì lại không cách nào tính ra.
Nếu như nghiên cứu được, nếu như Kết Đan nuốt vào cũng có tác dụng, thậm chí là có thể dùng viên thuốc này để luyện chế ra đan dược cảnh giới cao hơn, vậy thì giá trị của viên thuốc này gần như là vô hạn.
Phải biết rằng Đan Sư ở Nam Vực muốn tấn cấp trở thành đại sư thì cần phải luyện chế ra chín phần tuyệt đan, nhưng không phải một khỏa, mà là trong năm cảnh giới ngưng khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh, đều phải luyện chế ra chín phần tuyệt đan cho mỗi một cảnh giới. Như thế mới được coi là đan đạo đại sư.
Nhưng tuy nói là như vậy, thì giá trị nghiên cứu của Nhập Ma Đan này vẫn là khó có thể tưởng tượng, rung động lòng người. Dù sao, đây cũng không phải là tuyệt đan bình thường, mà đây là luyện chế trong đan ngộ, nghe đồn là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Trong lòng Mạnh Hạo càng thêm kích động, hắn hận không thể làm cho giá của viên đan dược này cao thêm một chút. Thậm chí nếu không phải là do tu vi của mình không đủ, lo lắng sẽ đưa tới hậu hoạn vô cùng, thì hắn đã lấy ra quả Nhập Ma Đan thứ hai, lại mang ra đấu giá.
Hắn đã nghĩ kỹ, nên làm như thế nào để mang Nhập Ma Đan đi bán. Thậm chí cũng đang suy tư xem sau khi đấu giá kết thúc thì phải làm thế nào để thu hồi một đống lớn linh thạch như vậy. Dù sao thu hồi như thế nào cũng là một vấn đề.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, An Tại Hải đang nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra.
“Một ức!”
Lời này vừa nói ra làm cho đám tu sĩ ở bốn phía đều sửng sốt. Bọn người Tiểu Bàn Tử cũng đều đồng loạt nhìn về phía An Tại Hải, thần sắc dần dần lộ ra vẻ tức giận.
Phải biết rằng đan phách của Tử Vận Tông có một quy định bất thành văn. Đó là tu sĩ Tử Vận Tông chắc chắn là sẽ không tham dự vào trong đó. Viên tcó thể trân quý lúc trước, Đan Đông nhất mạch cũng không để vào mắt, tùy ý để cho đan dược bị người mua đi nghiên cứu.
Nhưng lúc này, viên mười phần tuyệt đan... Rõ ràng lại tham dự vào. Mà người tham gia là Tử Lô Đan Sư An Tại Hải kia. Việc này cũng như là người bán hàng cùng người mua chém giết, ai có thể so được.
Lại tiếp tục đi mua thế nào...
“Một ức một ngàn vạn!” Tiểu Bàn Tử hai mắt đỏ lên. Gã không quan tâm tới linh thạch, cái gã quan tâm là mặt mũi, dù đối phương có là Tử Lô Đan Sư, nhưng gã đã ra giá cao, như bị người dẫm nát dưới chân làm cho gã cảm giác vô cùng mất hứng. Đã không phải là đánh nhau, cũng không phải đấu đan, mà là so linh thạch. Linh thạch, Tiểu Bàn Tử gã vẫn còn nhiều.
“Hai ức.” Thần sắc của An Tại Hải vẫn như thường, hờ hững mở miệng. Lời lão truyền ra, lập tức làm cho mười vạn tu sĩ trong phòng đấu giá đồng loạt trợn mắt há mồm. Cái giá tiền này đã không còn cách nào hình dung. Coi như là mười phần tuyệt đan, coi như có là đan ngộ đi chăng nữa, thì cũng xa xa không đáng giá đến mức này.
Dù sao hai ức linh thạch... Có thể để cho một đại tông môn chèo chống được mười năm.
“Hai...” Tiểu Bàn Tử lửa giận ngút trời. Lúc gã đang định ra giá thì âm thanh của An Tại Hải lãi hờ hững truyền ra.
“Không phải là An mỗ muốn mua viên thuốc này, mà là Đan Quỷ đại sư dặn dò, để cho An mỗ mua hộ.”
Lời này nói ra lập tức làm cho bốn phía trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong lòng dĩ nhiên là minh bạch. Loại đan dược này xuất hiện, Tử Vận Tông nói gì cũng không để cho người mua đi, cho dù là phá hỏng truyền thống của đan phách, cũng nhất định phải lưu lại viên thuốc này.
“Hai...” Nhưng Tiểu Bàn Tử lại không quan tâm đến những chuyện đó. Gã nhảy lên đang định ho giá, nhưng lập tức bị một người đệ tử ở trong tông ôm lấy, sau đó nói vào tai gã vài câu. Lúc này gã mới không tình nguyện hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy biệt khuất, không ra giá nữa.
Lập tức không có ai nói chuyện, An Tại Hải nâng tay phải lên nắm vào hư không một cái. Lập tức viên Nhập Ma Đan này bị lão nắm ở trong tay, sau đó quay người đi, một lời cũng không nói, mang theo Đà Phong lão tổ bước vào bên trong cánh cổng ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Mạnh Hạo nhìn một màn này, trợn to mắt, trong lòng mơ hồ bay lên cảm giác không ổn.
“Đan Quỷ đại sư mua đi, dùng uy vọng của lão nhân gia ông ta, Có lẽ... Chắc là sẽ không không đưa tiền cho ta đi...” Mạnh Hạo chần chừ một chút. Hắn nghĩ tới địa vị của Đan Quỷ đại sư, có hơi yên lòng. Buổi đấu giá đến giờ phút này, theo An Tại Hải rời đi, thì cũng không còn cách nào tiếp tục tiến hành. Lúc này Mạnh Hạo mới lôi Bạch Vân Lai còn đang thất thần vội vàng rời đi.
Trở về trong sơn môn, Mạnh Hạo lại dặn dò Bạch Vân Lai cặn kẽ một phen. Nói thật lâu, Bạch Vân Lai mới thở sâu, nhưmg trong mắt vẫn còn thất thần như trước. Lúc gã nhìn về phía Mạnh Hạo thì vẻ kính sỡ trong mắt đã vượt xa lúc trước rất nhiều.
Nhìn thân ảnh thất thần chán nản của Bạch Vân Lai rời đi, Mạnh Hạo cười khổ, suy nghĩ một chút. Hắn thầm nghĩ coi như là bị người phát hiện ra là do mình luyện chế, thì cũng không có quan hệ quá lớn. Hắn liền không suy nghĩ thêm nữa, lập tức quay người đi vào trong động phủ.
“Hai ức linh thạch, dù chia cho ta tám phần thì cũng được một ức sáu!” Mạnh Hạo ngồi trong động phủ, nghĩ tới linh thạch mà hai mắt sáng lên.
Tử Vận Tông, ở một chỗ sâu trong Đan Đông nhất mạch, trong một tòa núi chính, An Tại Hải đang rất cung kính đứng bên cạnh một lão giả. Lão giả kia chính là Đan Quỷ. Lúc này trong taylão đang cầm một quả đan dược màu đen. Viên đan dược này... Chính là Nhập Ma Đan.
Đan Quỷ nhìn viên đan dược trong tay. Cái nhìn qua này, chính là một canh giờ. Dần dần khóe miệng của lão lộ ra một nụ cười, bộ dáng càng thêm hòa ái, lại càng có vẻ tán thưởng mãnh liệt.
“Sư tôn, người luyện chế viên thuốc này, ta cũng đã điều tra ra được. Hơn nữa lai lịch của ng này cũng có vấn đề rất lớn. Hắn là...” An Tại Hải nhìn qua Đan Quỷ, thần sắc mang theo tôn kính. Sư tôn là người mà cả đời này lão kính nể nhất. Dù lão thân là Tử Lô, nhưng chính vì lão là Tử Lô, nên lão càng cảm nhận được sâu sắc sự chênh lệch của mình và sư tôn.
Mỗi lần đối mặt với Đan Quỷ, An Tại Hải đều có cảm giác như đang đối mặt với một đại dương, mà mình chỉ là một con cá ở trong đó.
“Không thể nói, không nên nói, cũng không cần nói.” Đan Quỷ lãnh đạm mở miệng, rồi vung tay phải lên, thu hồi Nhập Ma Đan.
An Tại Hải sững sờ, cung kính gật đầu.
“Không nên đi quấy rầy hắn, cứ để cho vị tiểu Đan Đỉnh đại sư này, ở trong tông môn tiếp tục thần bí là được.” Đan Quỷ mở miệng cười. Nụ cười mang theo sung sướng, càng có vui mừng khó tả. Thân ảnh của lão dần dần đi xa. Từ đầu tới cuối, lão cũng không hề đề cập tới linh thạch.
“Sư tôn, chỗ linh thạch đó...” An Tại Hải chần chừ một chút.
“Linh thạch cái gì? Đó là phí bái sư!” Xa xa, truyền tới tiếng cười của Đan Quỷ.
An Tại Hải nhìn sư tôn đi xa, cười cười, lúc này mới quay người rời đi. Vừa đi trong đầu vừa hiện ra cái tên mà mình điều tra được.
“Phương Mộc...” An Tại Hải thầm nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã qua nửa tháng. Một ngày này, Mạnh Hạo mang theo chờ mong, để cho Bạch Vân Lai đi tới chỗ bán đan dược hỏi xem đã có thể lấy linh thạch hay chưa. Nhưng tới lúc hoàng hôn thì Bạch Vân Lai mang bộ mặt đau khổ đi tới trước mặt Mạnh Hạo, nói ra những lời mà Mạnh Hạo thấy như có sấm sè giữa trời quang.
“Ta đã dùng rất nhiều cách đi dò hỏi. Cuối cùng thì đáp án đều là... Khụ khụ, viên thuốc đó bị mua đi rồi, nhưng không có linh thạch đi vào... Ngươi cũng biết, người của của làm sao mà dám đi tìm Đan Quỷ đại sư đòi linh thạch...” Bạch Vân Lai thận trọng mở miệng.
Mạnh Hạo sửng sốt một chút, như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Hắn trợn to mắt, một cỗ tức giận xông thẳng lên đầu.
“Linh thạch của ta, hai ức linh thạch của ta. Đan Quỷ ngươi mua đan dược của ta, lại không trả ta linh thạch!!” Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại không thể làm gì, chỉ có thể xoắn xuýt.