Giờ phút này hắn thở sâu, rồi đột nhiên nâng tay phải lên, ngắt lấy một cánh hoa, dung nhập vào bên trong lò đan.
Người ở trên đỉnh núi có thể nhìn ra lựa chọn của Mạnh Hạo thì chỉ có Tử Lô đan sư, nhưng thần sắc của tám vị Tử Lô này lại bất đồng, có nhíu mày, có suy tư.
“Cái lựa chọn của Phương Mộc này... Có chút ý tứ... Tuy nhiên việc này cũng không phải là việc mà hắn có thể làm được!”
“Tuy nói như vậy, nhưng có thể có được suy nghĩ như thế, cũng đã rất đáng quý. Chỉ là có chút nông nổi của tuổi trẻ rồi, dùng đan đạo tạo nghệ của hắn, hoàn toàn chính xác là còn không làm được. Ta xem trọng Diệp Phi Mục hơn, đan đạo của người này mang theo một cỗ chấp nhất, mà chấp nhất mới chính là trọng điểm của đan tu chúng ta.” Mấy Tử Lô đan sư nhìn nhau, truyền âm trao đổi.
Duy chỉ có An Tại Hải, sau khi khẽ giật mình, thì hai mắt lộ ra tia sáng.
“Hắn muốn luyện là...” Hô hấp của An Tại Hải có chút dồn dập. Lão không đồng tình với cách nghĩ của những người khác, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sư tôn Đan Quỷ, lập tức nhìn thấy Đan Quỷ đang ngồi khoanh chân ở một chỗ, giờ phút này trong mắt lại có một tia kỳ dị thoáng qua rồi rất nhanh biến mất.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Sở Ngọc Yên là người đầu tiên luyện chế ra lò đan được thứ nhất. Sau khi viên thuốc này xuất hiện, thì phía trước nàng nháy mắt đã xuất hiên một ngàn một trăm mười bậc thang.
Hơn một ngàn bậc thang, lập tức khiến cho mọi người ở trên đỉnh núi xôn xao.
Sau đó là Diệp Phi Mục, gã luyện chế ra được một viên đan dược. Nó vừa xuất hiện, trong chốc lát đã xuất hiện hơn hai ngàn bậc thang. Cảnh tượng này khiến cho một vài đan sư ở trên đỉnh núi, mang theo không thể tưởng tượng nổi đứng bật dậy.
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều bị chấn động một cái. Bởi vì Diệp Phi Mục lại cau mày, bóp chặt viên đan dược, khiến cho hơn hai ngàn bậc thang kia lập tức tiêu tán.
Chỉ vẹn vẹn hơn hai ngàn bậc thang, hiển nhiên là gã...không hài lòng!
Cùng luyện đan ở chỗ này ngoại trừ Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục và Mạnh Hạo còn có hai người khác. Hai người này cũng không lựa chọn giống nhau, nhưng lại ảm đạm hơn so với hai người Sở, Diệp rất nhiều. Mỗi người đều luyện ra được hai ba miếng đan dược riêng của mình, tổng cộng mở ra hơn bảy trăm bậc thang.
Bọn hắn cũng không có dũng khí bóp nát đan dược, mà lựa chọn bất kể thế nào, dùng đầy đủ đan dược để mở ra số lượng bậc thang có thể.
Một vài đan sư tụt lại phía sau ở lúc trước cũng đều đã lần lượt đi đến nơi này, sau khi cảm nhận được độ khó của khảo nghiệm thứ hai, thì lần lượt trầm mặc luyện đan.
Chỉ là ở trong đó không có ai có được lựa chọn kinh diễm như hai người Sở, Diệp, phần lớn là theo quy tắc cũ mà bắt đầu. Không thể nói là lựa chọn của bọn hắn là sai, chỉ có thể nói là trong lựa chọn của bọn hắn không có gia nhập đan đạo thuộc về chính bọn họ.
Lại một nén nhang đi qua, Mạnh Hạo đã luyện chế thành công viên phó đan thứ nhất.
Đây là một viên đan dược màu xanh, giống như màu của bông hoa màu xanh mà Mạnh Hạo đã lấy ra ở trong chín đóa hoa để luyện chế viên đan dược này.
Lò đan là hư ảo, Cửu Bảo Châu Liêm hoa cũng là hư ảo, do đó viên đan dược vừa được luyện chế ra này tự nhiên cũng không phải là chân thật. Nhưng tuy nói nó không chân thật, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể cầm ở trong tay, có thể đem nó bóp nát.
Như vậy thì chỗ huyền diệu chính là do đặc điểm kỳ dị của mảnh Tiên thổ này, tựa như từ không biến thành có, tựa như thuật pháp của tiên gia.
Mạnh Hạo nhìn viên đan dược màu xanh ở trong tay. Lúc ngẩng đầu lên, có tiếng ầm ầm từ phía trước truyền tới. Chỉ thấy khoảng không bị đứt đoạn của con đường kia, giờ phút này xuất hiện một bậc thang!
Chỉ có một bậc thang!
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, không có chút biến hóa nào, tựa như đối với chuyện này đã đoán được trước. Lúc cúi đầu, hắn lại ngắt đi bông hoa màu đỏ của Cửu Bảo Châu Liêm hoa, lại bắt đầu luyện chế.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt của mọi người ở trên đỉnh núi lại lập tức nhấc lên những tiếng xôn xao, đương nhiên là Tử Lô đan sư sẽ không tham dự vào trong đó, còn những tu sĩ cấp bậc lão tổ của những tông môn khác khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ có chút suy tư. Định lực của bọn hắn, tuổi của bọn hắn, kinh nghiệm cả đời của bọn hắn, khiến cho những lão quái này sẽ không dễ dàng lộ ra hỉ nộ.
Nhưng những đệ tử đi theo bọn hắn tới đây xem lễ thì hiển nhiên còn không làm được đến mức này, lúc này nhìn thấy như thế thì đều rối rít kinh ngạc thấp giọng thảo luận với nhau.
“Phương Mộc đan sư này, lại chỉ mở ra được có một bậc thang... Thế này cũng quá ít đi, người này là Chủ Lô sao?”
“Những người khác ít nhất cũng có thể dùng một viên đan dược mà mở ra được mấy trăm bậc thang, nhiều nhất là Diệp Chủ lô, mở ra được hơn hai ngàn bậc thang mà vẫn còn chưa vừa ý, nhưng Phương Mộc này... Nhìn vẻ mặt của hắn thì giống như là cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào?”
“Có lẽ người này có ý định khác.” Việc mọi người bàn tán là không thể tránh được. Thật sự là đan dược của Mạnh Hạo mở ra bậc thang, mang đến sự kích thích quá mạnh mẽ, nhất là khi mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng cả tám tấm hình ảnh, tự nhiên sẽ sinh ra đối chiếu. Do đó, cao thấp có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mi thanh tú của Hàn Bối nhăn lại, nàng không tin đan đạo tạo nghệ của Mạnh Hạo chỉ có những gì nhìn thấy lúc này. Thông qua những gì đã tiếp xúc ở Thanh La Tông, dưới cái nhìn của nàng thì Phương Mộc này cực kỳ giảo hoạt, hành động khác thường thì nhất định có chỗ tà dị.
Thần sắc Chu Kiệt như thường, không dậy nổi chút gợn sóng, tựa như bất cứ chuyện gì cũng đều không thể khiến cho gã có quá nhiều suy nghĩ.
Tiểu Bàn Tử thì âm thầm nắm chặt nắm đấm, gã biết thân phận của Mạnh Hạo cho nên lúc này trong lòng có chút khẩn trương, hận không thể nhảy vào trong tấm hình để nhắc nhở cho Mạnh Hạo.
Hai con ngươi của Lý Thi Kỳ chớp chớp, đưa mắt nhìn tấm hình của Mạnh Hạo, lại nhìn Diệp Phi Mục một chút, cuối cùng thì nhíu mày một cái. Nàng cũng có chút nhìn không ra màn biến hóa này.
Những tiếng xôn xao đến từ bên ngoài, Mạnh Hạo không nghe được, cũng sẽ không muốn chú ý tới. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều đang đắm chìm bên trong việc luyện chế miếng phó đan thứ hai. Giờ phút này trạng thái đã hoàn toàn bất đồng so với vẻ tùy ý khi ở khu vực thứ hai.
Nhưng hắn càng chăm chú thì người bên ngoài lại càng trào phúng nhiều hơn.
Cho đến một ngày sau, Sở Ngọc Yên luyện ra quả đan dược thứ hai, không nhiều không ít, lại mở ra một ngàn một trăm mười một bậc thang. Lúc đó, Diệp Phi Mục cũng chấm dứt lần luyện đan thứ hai. Lần này, khi đan dược của gã xuất hiện thì có tiếng sấm kinh thiên động địa nổi lên.
“Bốn ngàn bậc thang!! Chuyện này... Quả không hổ là Diệp Chủ Lô. Lần này tấn chức Tử Lô, trừ hắn ra thì không thể là ai khác!”
Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên lúc này đang mỉm cười, nhìn Diệp Phi Mục, vẻ tán thưởng trên mặt vô cùng nồng đậm. Mấy Tử Lô khác ở bên cạnh lão cũng đều cực kỳ coi trọng Diệp Phi Mục, lúc này đều mỉm cười gật đầu.
Nhất là khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Phi Mục lại một lần nữa đem đan dược bóp nát, để cho hơn bốn ngàn bậc thang tùy ý tiêu tán, thì vẻ tán thưởng lại càng rõ ràng hơn.
“Quá cầu toàn. Đây chính là khuyết điểm của Phi Mục, đồng thời cũng là ưu điểm của hắn.” Diệp Vân Thiên mở miệng cười.
“Sự chấp nhất của tiểu tử này, không thấy nhiều ở trên người những kẻ khác. Hi vọng lần này sau khi hắn trở thành Tử Lô, có thể tiếp tục kiên định sự chấp nhất này, có lẽ có thể đi tới một cái cảnh giới mà chúng ta không đi đến.”
Trong lúc mọi người đang trao đổi thì An Tại Hải cũng không nói một lời nào, ánh mắt của hắn không có nhìn về tấm hình của những người khác, mà chỉ nhìn qua Mạnh Hạo, vẻ rung động trong mắt càng lúc càng mãnh liệt.
Tiểu Bàn Tử thì âm thầm thở dài, lắc đầu nhìn qua tấm hình của Mạnh Hạo, trong lòng thầm nghĩ: “Cái này không cách nào so sánh được rồi, Mạnh Hạo a Mạnh Hạo, ngươi nói làm sao ngươi lại gặp phải một tên yêu nghiệt thế này. Họ Diệp này ở đây thì so thế nào.”
Trong lúc bên ngoài đang bàn tán, thì ở trên Tử Đông sơn, những đan sư khác cũng đều luyện chế ra đan dược. Mạnh Hạo cũng như vậy, khi viên đan dược của hắn xuất hiện, có tiếng nổ vang quanh quẩn, bậc thang thứ hai cũng theo đó mà xuất hiện, lập tức làm cho một ít tu sĩ ở bên ngoài phát ra tiếng cười nhẹ, giống như là nhìn vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Mạnh Hạo mà chỉ mở ra có vỏn vẹn một bậc thang, khiến cho bọn họ rất buồn cười.
Thần sắc Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, bắt đầu luyện chế miếng phó đan thứ ba.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần, Mạnh Hạo đã bị tụt lại phía đằng sau. Giờ phút này ở trong khu vực thứ hai, xếp hạng một là Sở Ngọc Yên, lúc này nàng đã luyện chế ra tám miếng đan dược, đang luyện chế miếng thứ chín.
Ở phía trước nàng đã có tám ngàn tám trăm tám mươi tám bậc thang. Theo đánh giá của những người bên ngoài thì nàng cùng với Diệp Phi Mục là người có khả năng tấn chức Tử Lô nhất.
Nhất là đan sư của Đan Đông nhất mạch, trong đó có không ít người hâm mộ Sở Ngọc Yên, lúc này ánh mắt mang theo lửa nóng, còn có cả chờ mong cùng với cầu chúc.
Sau đó, ngoại trừ Diệp Phi Mục và Mạnh Hạo ra, trong mấy người còn lại, có một lão giả đã dùng hơn ba mươi viên đan dược mở ra hơn tám ngàn ba trăm bậc thang. Vốn lão cũng không có chút gì bắt mắt, nhưng dần dần đã khiến cho người bên ngoài chú ý và ngóng nhìn nhiều hơn.
Tuy đan dược của lão nhiều, nhưng đây cũng chưa chắc đã không phải là đan đạo của lão.
Về phần những người khác, thì từ năm ngàn tới bảy ngàn bậc thang. Mà Mạnh Hạo thì chỉ có... tám bậc...
Hắn luyện chế được tám miếng phó đan, mỗi một cái luyện chế ra thì sẽ tăng thêm một bậc thang. Nhưng Mạnh Hạo không phải là người xếp cuối cùng, xếp cuối cùng là Diệp Phi Mục.
Nhưng không có một người nào cho rằng Diệp Phi Mục sẽ xếp cuối cùng, mặc dù lúc này Diệp Phi Mục đang luyện chế đan dược lần thứ chín. Nhưng lúc trước khi gã luyện chế ra viên đan dược thứ tám, khi đan vừa thành thì chớp mắt đã mở ra hơn chìn ngàn ba trăm bậc thang. Một khắc này đã làm cho mọi người ở bên ngoài bị oanh động, ngay cả một vài lão tổ của tông môn khác cũng phải ghé mắt nhìn.
Mọi người ở trên đỉnh núi dần dần cũng yên tĩnh lại, định khí ngưng thần nhìn về tám tấm hình ở phía trước. Bởi vì bọn họ đương nhiên là đã nhìn ra, khu vực thí luyện thứ ba này đã đến thời khắc quan trọng nhất, sắp xuất hiện người có thể thông qua.
Hai nén nhang sau, Sở Ngọc Yên đã luyện chế thành công viên đan dược thứ chín. Khi nó vừa xuất hiện, thì ở bên trên lò đan trước mặt nàng lại có một mảnh mây đen lớn bằng lòng bàn tay biến ảo ra, có từng trận lôi điện chạy qua, quanh quẩn ở phía bên trên lò đan. Cho đến khi lò đan ầm ầm mở ra, lúc viên đan dược thứ chín bay ra, thì bậc thang ở phía trước Sở Ngọc Yên đã ầm ầm bạo tăng.
Từ tám ngàn tám trăm tám mươi tám cái bậc thang, trực tiếp đạt đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín!!
Số bậc thang cực hạn của khu vực thứ ba này là một vạn, Sở Ngọc Yên có được thành tích như vậy đã là một trong những người có trình độ cao nhất, đặt ở bất kỳ một lần thí luyện Tử Lô nào cũng có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, tất nhiên là sẽ thành Tử Lô.
“Lại có đan vân biến ảo ra. Chỉ có loại đan dược rất khó luyện chế, khi xuất hiện mới có thể xuất hiện đan vân... Sở Ngọc Yên này quả không hổ là đệ tử của Đan Quỷ đại sư. Nàng đây là muốn chứng minh với mọi người, nàng có tư cách trở thành Tử Lô!”
“Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, Sở Ngọc Yên này có đan đạo tạo nghệ cực kỳ kinh người!” Lập tức bên ngoài có những tiếng bàn tán truyền ra, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người của Sở Ngọc Yên. Đan sư cũng tốt, Chủ Lô cũng vậy, còn có Tử Lô, còn có lão tổ của những tông môn khác, cũng đều đang ngóng nhìn Sở Ngọc Yên.