Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn một ngàn đan dược ngưng tụ thành đỉnh, đan hương khuếch tán bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người nơi này đều chớp mắt, hô hấp dồn dập. Toàn bộ đã bị đan đỉnh to lớn kia chấn áp tinh thần.

Lâm Hải Long đứng bật dậy, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt chứa đựng hào quang trước giờ chưa từng có.

An Tại Hải đứng bên cạnh hắn, là người biết được thân phận của Mạnh Hạo nhưng vẫn bị hơn một ngàn đan dược ngưng tụ thành đỉnh khiến cho rung động.

Có quá nhiều cửu tuyệt đan!

Đám Tử Lô đan sư khác không ai là không bị chấn động. Dựa vào số lượng cửu tuyệt đan và cái đỉnh hiện ra, không còn ai dám nghi ngờ thân phận Đan Đỉnh của hắn nữa.

Nếu hắn không phải là Đan Đỉnh thì lấy ở đâu ra nhiều cửu tuyệt đan như thế?

Nếu hắn không phải Đan Đỉnh, tại khu vực sao hắn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Nhớ lại sự việc lúc trước, lại nhìn Đan Đỉnh trên không trung, dù là ai cũng đều nhận ra, nhân vật trong truyền thuyết, Đan Đỉnh đại sư chính là Phương Mộc đang ở trước mắt họ.

Sắc mặt Diệp Vân Thiên trắng bệch, thân thể không tự chủ được phải lui lại sau mấy bước. Hô hấp của hắn dồn dập, ánh mắt không thể tin nổi. Dù hắn biết Diệp Phi Mục không phải là Đan Đỉnh nhưng cũng không thể nghĩ ra Phương Mộc lại chính là Đan Đỉnh đại sư thần bí kia. Trong lòng hắn, hắn đã có suy đoán khác đối với thân phận vị đại sư này. Sự việc diễn ra giống như một cú đánh trời giáng, giáng thẳng vào tâm trí hắn.

Danh xưng Đan Đỉnh đại sư đã vang khắp Nam Vực, địa vị cực kỳ tôn quý. Có không ít người đã oi Đan Đỉnh đại sư là vị đại sư thứ tư ở Nam Vực.

Thân phận ấy hiển lộ lúc này, giống như có một bàn tay to lớn tát thẳng lên khuôn mặt của Diệp Vân Thiên, làm khuôn mặt hắn hết trắng lại đỏ ửng, đầu óc vo ve như có ruồi nhặng bay lượn.

Hắn nhớ những gì mình vừa nói lúc trước đối với Phương Mộc thì xấu hổ không để đâu cho hết. Một vị Đan Đỉnh đại sư mà không có đủ tư cách để trở thành Tử Lô, vậy thì thiên hạ này còn ai có đủ tư cách ấy?

Diệp Phi Mục cũng đang run rẩy, trên mặt hắn không còn chút huyết sắc mà chuyển thành xám xịt. Hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại kinh ngạc nhìn Đan Đỉnh to lớn trên bầu trời, đầu óc trở nên trống rỗng.

Từ đầu tới giờ hắn biết mình không phải là vị Đan Đỉnh thần bí kia, nhưng ngày càng có nhiều người cho rằng hắn mới chính là người đó. Lúc đầu hắn cũng định nói ra sự thật, sau rồi quyết định giữ im lặng là hơn.

Bởi vì hắn cần thân phận này, thân phận sẽ giúp hắn trở thành một Tử Lô đan sư nên mặc dù Sở Ngọc Yên tới hỏi ý kiến, hắn cũng chỉ giữ im lặng giống như cam chịu. Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng kính nể vị Đan Đỉnh đại sư kia.

Lúc này, khi đã biết người mà hắn kính trọng lại chính là Phương Mộc thì đầu óc hắn trở nên mờ mịt.

Cùng chung cảm giác ấy còn có Sở Ngọc Yên. Nàng cũng giống như nhiều người khác, từng có lúc cho rằng Diệp Phi Mục mới chính là vị Đan Đỉnh đại sư thần bí kia.

Nàng vẫn thường tự hỏi không biết tại sao lúc tiếp xúc với Phương Mộc thì từ trong đáy lòng lại có một cảm giác khó chịu và cảm thấy bực mình. Trong lòng nàng cũng thầm hâm mộ vị Đan Đỉnh đại sư kia, chỉ không ngờ người đó lại là Phương Mộc. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến nàng đứng ngây ra đó.

Đám Tử Lô vừa mới lên tiếng ủng hộ Diệp Phi Mục biến sắc. Bọn hắn ủng hộ Diệp Phi Mộc ngoài một chút quan hệ bình thường ra thì trong thâm tâm cũng có không ít người nghĩ Diệp Phi Mộc chính là vị Đan Đỉnh đại sư kia. Nghĩa là bọn họ ủng hộ Diệp Phi Mục, nhưng cũng chính là ủng hộ vị đại sư nọ. Bọn họ vẫn luôn sùng bái người ấy như sùng bái Đan Quỷ đại sư vậy.

“Thì ra Chủ Lô Phương Mộc mới thật sự là Đan Đỉnh đại sư…”

“Nhiều cửu tuyệt đan như vậy, chỉ có Đan Đỉnh đại sư mới luyện ra được. Phương Mộc…, hắn đúng là Đan Đỉnh đại sư rồi!”

Không hề có một âm thanh nào được vang lên, nhưng trong lòng mỗi người đều đang quay cuồng những câu như thế. Trừ những người ngoài Đan Đông nhất mạch, tu sĩ của các tông môn khác cũng biến sắc, cùng chung cảm giác không thể tin nổi như vậy.

Lão tổ Tử La của Thanh La Tông sững người, nhìn Mạnh Hạo. Trong giây lát ấy, lão nghĩ tới đan dược đối phương luyện cho tông môn thì hiểu ngay vì sao lại hữu hiệu như vậy. Đan dược ấy không do đan sư bình thường luyện ra, mà được chính Đan Đỉnh đại sư tự luyện.

Hàn Bối cũng mở miệng mà không biết phải nói gì. Hắn ngơ ngác nhìn mạnh Hạo. Danh khí của Đan Đỉnh đại sư quá lớn, việc Phương Mộc trở thành đại sư gây chấn động với nàng không kém bất cứ ai có mặt ở nơi này.

Tiểu bàn tử cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, sự kính nể dành cho Mạnh Hạo càng dâng cao. Ngoài ra, còn có Trần Phàm, Lý Đạo Nhất và Lý Thi Kỳ cùng đệ tử tông môn, không ai không bị thân phận thực của Mạnh Hạo làm cho tinh thần chấn động.

Thân phận đại sư của Mạnh Hạo, chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp cả Nam Vực này! Đến thời điểm đó, danh khí Phương Mộc trên con đường đan đạo ở Nam Vực sẽ như mặt trời ban trưa, lên tới đỉnh điểm.

“Diệp Tử Lô, không biết thân phận này của Phương mỗ có đủ tư cách trở thành Tử Lô hay không?” Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi khi hướng mắt nhìn về khuôn mặt đang lúc trắng lúc đỏ của Diệp Vân Thiên.

Diệp Vân Thiên muốn mở miệng nói gì đó, thậm chí trong đầu hắn vụt lên ý nghĩ Phương Mộc này đang giả dạng Đan Đỉnh mà thôi, chỉ là, những lời ấy không làm sao thốt ra thành tiếng được.

“Ta ủng hộ Phương Mộc làm Tử Lô!”

Lúc này, An Tại Hải bỗng mở miệng nói. Sau lưng hắn, Lâm Hải Long cũng không chậm trễ chút nào, thừa nhận thân phận Tử Lô của Mạnh Hạo. Theo sau hai người này, nam tử trung tuổi và nữ nhân lúc trước ủng hộ Diệp Phi Mục trở thành Tử Lô cũng lên tiếng ủng hộ Mạnh Hạo, trong lòng thì chỉ biết than thầm.

Rồi cả đám Tử Lô đan sư, người nào cũng kích động lên tiếng thay đổi chủ ý lúc trước.

“Ta ủng hộ Đan Đỉnh đại sư!”

“Ta ủng hộ Phương Mộc trở thành Tử Lô!”

Âm thanh đám người ấy vang lên quanh quẩn, truyền khắp bốn phía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK