Hứa Thanh nhìn Tiết Vân Thúy, từ từ đâm kiếm vào. Cho đến khi hoàn toàn xuyên qua đầu của Tiết Vân Thúy, lúc này mới lui lại phía sau vài bước. Sắc mặt nàng trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tiết Vân Thúy đã khí tuyệt bỏ mình, trầm mặc không nói.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng. Còn về thi thể của Tiết Vân Thúy, tự nhiên là đã bị nhánh dây trực tiếp lôi xuống dưới lòng đất cắn xé.
Lúc này trăng đã lên cao, bốn phía rất yên tĩnh. Những chấn động do cuộc đấu pháp ở nơi này, hoàn toàn không gây bất cứ chú ý gì. Dù sao mảnh phúc địa này, cũng thật sự không nhỏ.
“Lần đầu tiên?” Ánh trăng đem thân ảnh của Mạnh Hạo và Hứa Thanh chiếu rọi, giống như đem bóng lưng của bọn họ xếp chồng lên nhau.
Hứa Thanh trầm mặc một lát rồi nhẹ gật đầu.
“Ta lần đầu tiên giết người, trong lòng cũng phức tạp rất lâu.” Mạnh Hạo nhẹ giọng nói. Hắn nhìn Hứa sư tỷ ở trước mắt, từng cảnh tượng khi còn ở Kháo Sơn Tông lại hiện lên trong đầu.
Giờ này có gió thổi tới, thổi tan đi mùi máu tanh ở nơi này, cũng thổi bay vài sợi tóc của Hứa Thanh, phất phơ trước mặt Mạnh Hạo. Không biết là lông tơ hay là do trong lòng đang rung động.
“Là sau khi tông môn giải tán sao?” Hứa Thanh quay đầu nhìn Mạnh Hạo. Khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng vẫn tồn tại một vẻ gì đó khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy xinh đẹp.
Mạnh Hạo vẫn còn nhớ, năm đó ở Đông Phong, lúc đưa Hứa sư tỷ trở về, mình đứng nhìn thân ảnh của nàng đi xa, đã từng nghĩ, nếu có thể lấy nàng làm thê tử thì tựa hồ cũng không tệ.
Chỉ là đoạn ký ức này đã qua mấy năm, bây giờ nghĩ lại, lại thấy dường như rất xa xôi. Lúc đó chỉ là tâm tình lúc niên thiếu, còn chưa rõ ràng.
“Là lúc ở trong tông môn.” Mạnh Hạo mở miệng cười. Hắn hoàn toàn buông lỏng, cho dù nơi đây là bên trong phúc địa đầy nguy hiểm. Giống như quay trở về Kháo Sơn Tông, về tới đêm trăng trên ngọn Đông Phong.
“À?” Hứa Thanh hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Giờ phút này vẻ lạnh băng thường ngày của nàng dường như cũng đã quên che giấu, mà đã trở về với bản tâm vốn có của nàng.
Nhưng bộ dáng ngơ ngác lúc này của nàng, rơi vào trong mắt Mạnh Hạo lại trở nên đặc biệt xinh đẹp, không hề giống với Hứa sư tỷ trong trí nhớ của hắn. Nàng ở trong trí nhớ của hắn, lạnh như băng không thể chạm đến. Nhưng hôm nay, lại có dáng vẻ ngơ ngác vô cùng dễ gần.
Mạnh Hạo nở nụ cười.
“Ta bỗng nhiên cảm thấy, trước kia tựa hồ cũng không biết sư tỷ ngươi.” Mạnh Hạo tươi cười nhìn người con gái đang ở trước mắt. Hắn hôm nay đã không còn là người thư sinh năm đó, đã trải qua không ít sự tình. Theo niên kỷ tăng lên, vô luận là lịch duyệt hay là tâm trí đều tăng lên quá nhiều. Giờ phút này hắn sao có thể không nhìn ra, Hứa Thanh lạnh như băng, từ trước tới giờ, đều là do nàng cố ý làm ra như thế.
Trong lúc nói, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua thân hình của Hứa Thanh, xuyên qua y phục đã bị tàn phá, nhìn thấy da thịt trắng như tuyết. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái như thế. Nhưng không biết tại sao, lúc nhìn Trúc Cơ Đan hắn vẫn có thể bình tĩnh. Nhưng lúc này khi nhìn Hứa Thanh, thì trong mắt hắn dần dần lại lộ ra vẻ khác thường.
Ánh mắt Hứa Thanh đụng chạm với ánh mắt của Mạnh Hạo, liền lập tức quay đi, trái tim nhảy lên thình thịch, gương mặt cũng lập tức ửng đỏ. Tuy giả vờ như không có gì, nhưng tay của nàng lại túm chặt góc áo. Có thể thấy là lúc này nàng đang rất khẩn trương.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, vỗ túi càn khôn lấy ra một bộ y phục, khoác lên bờ vai của Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói gì, tùy ý để cho Mạnh Hạo khoác y phục lên vai mình. Nàng ngước mắt, ngắm ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời. Dưới ánh trăng, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt Hứa Thanh, còn có nước da vô cùng mịn màng nữa.
“Lúc ngươi ở trong tông môn đã giết người? Là ai?” Hứa Thanh giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo, nhưng khuôn mặt lại càng đỏ hơn, cúi xuống, bỗng nhiên nói.
“Một tên đệ tử ngoại môn họ Triệu, gã muốn cướp đoạt động phủ của ta.” Mạnh Hạo nghĩ tới tên Triệu sư huynh đã chết thảm dưới gương đồng.
“Lá gan của ngươi thật lớn, rõ ràng ở trong tông môn mà lại dám giết người” Hứa Thanh quay đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn trăng sáng, quay sang nhìn Mạnh Hạo, rất nghiêm túc nói ra. Cái bộ dáng rất nghiêm túc kia, nhìn thì như đã khôi phục vẻ lạnh như băng. Nhưng thực tế, Mạnh Hạo vẫn có thể nhìn ra được, dưới cái vẻ lạnh băng kia, lại ẩn giấu một tính cách trẻ con đơn giản, ngây ngô.
“Cái kia... Ta nhớ hình như không chỉ giết một người...” Mạnh Hạo vội ho một tiếng.
“À?” Hứa Thanh lại một lần nữa ngây người, sau nửa ngày cũng không nói lên lời, đem hắn cẩn thận xem xét vài lần,tựa như là lần đầu quen biết Mạnh Hạo vậy.
“Sau đó trở thành thói quen?” Hứa Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi lại hỏi. Nói xong lại vội vàng nói thêm một câu.
“Ý ta là,giết nhiều như thế mà trong lòng cũng không thấy phức tạp sao?”
“Không nói chuyện này nữa.” Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy Hứa sư tỷ đối với cái vấn đề này rất là ngạc nhiên. Hắn cảm thấy ở dưới ánh trăng, cô nam quả nữ lại đi thảo luận chuyện giết người, tựa như có chút không thích hợp, vì vậy mà đổi chủ đề.
“Nha.” Hứa sư tỷ nhẹ gật đầu, nhìn Hứa Thanh. Nàng bề ngoài thì lạnh như băng, nhưng tính cách lại đơn giản, nên lúc này bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
“Ta cho ngươi xem cái này.” Tay phải Mạnh Hạo vỗ túi càn khôn một cái. Sau đó lấy ra một hạt dưỡng nhan đan, mỉm cười đưa cho Hứa sư tỷ.
Khi vừa nhìn thấy viên dưỡng nhan đan này, Hứa Thanh ngơ ngác một chút. Sau khi nhìn một lát, nàng chậm rãi giơ tay lên, đón lấy hạt dưỡng nhan đan này, hai mắt nhắm lại.
Không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, nàng mở mắt ra, nhìn Mạnh Hạo, thật lâu, thật lâu.
Đây là lần thứ ba Mạnh Hạo đưa cho nàng dưỡng nhan đan.
Hứa Thanh lặng lẽ đem hạt dưỡng nhan đan này cất đi, nhẹ giọng nói.
“Mấy năm trước, ta nghe nói, Triệu quốc... Không còn.”
Mạnh Hạo thở dài, đem sự tình Triệu quốc có liên quan đến Kháo Sơn lão tổ nói ra cho Hứa Thanh. Dưới ánh trăng, Hứa Thanh chăm chú lắng nghe. Lúc nghe tới chuyện Kháo Sơn lão tổ lại là một con ác quy khổng lồ, nàng há hốc mồm, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Cái bộ dáng này của Hứa sư tỷ rơi vào trong mắt Mạnh Hạo vô cùng xinh đẹp, khiến cho hắn đang nói cũng phải dừng lại.
Hứa Thanh thấy Mạnh Hạo đột nhiên không nói lời nào thì đưa mắt nhìn sang. Nhưng khi chạm vào ánh mắt Mạnh Hạo, thì trong mắt lại lộ ra vẻ né tránh theo bản năng, vội nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, tim không khỏi đập nhanh hơn. Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, khiến nàng cảm thấy khẩn trương, đồng thời lại có một tia cảm xúc không nói lên lời. Nhưng nàng có thể xác định, nàng không ghét loại cảm giác này, mà ngược lại lại có chút ưa thích.
“Ta đã nhìn thấy Trần sư huynh mấy lần... Nơi này là một thượng cổ phúc địa... A, đúng rồi. Tu vi của ngươi làm thế nào mà đã tới Trúc Cơ rồi.” Hứa sư tỷ mở miệng theo bản năng. Ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì.
Mạnh Hạo nhìn bộ dáng của Hứa sư tỷ trước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười nhu hòa.
“Về tên Trệu Sơn Hà kia, đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Hạo nhẹ nhàng hỏi.
“Hắn là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, có gia tộc thâm căn cố đế ở trong tông môn. Hắn là kẻ hèn hạ vô sỉ, dùng Trúc Cơ Đan làm mồi nhử, những năm gần đây đã ép buộc không ít nữ đệ tử...” Hứa Thanh nghe thấy Mạnh Hạo nhắc tới Triệu Sơn Hà, trong mắt liền lộ ra một vòng chán ghét.
“Trúc Cơ Đan...” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Hứa sư tỷ. Hắn đã sớm nhìn ra Hứa Thanh đã là ngưng khí đại viên mãn. Chỉ cần có Trúc Cơ Đan, thì tùy thời có thể bế quan Trúc Cơ.
“Viên thuốc này vô cùng trân quý. Cho dù là đệ tử nội môn, muốn có được nó cũng rất khó khăn. Nếu không có trưởng bối giúp đỡ, thì phải có cống hiến đặc thù cho tông môn, hoặc là phải có tư chất vô cùng tốt. Lúc trước sau khi Trịnh sư tổ dẫn ta tới Thanh La Tông, thì không để ý tới nữa. Bởi vì tính cách của ta cùng với một tiền bối Kết Đan có chỗ tương tự, cho nên lão nhân gia nàng đã thu ta làm đệ tử. Vốn là sư tôn đã đáp ứng cho ta một hạt, nhưng mấy năm trước người đi ra ngoài, cho tới nay vẫn chưa trở về. Trong tông môn đồn rằng người đã vẫn lạc...” Hứa Thanh nói xong, nét mặt có vẻ ảm đạm.
Tay phải Mạnh Hạo vỗ túi càn khôn. Lập tức trong tay hắn xuất hiện ba hạt Trúc Cơ Đan, đưa tới trước mặt Hứa Thanh.
“Trúc Cơ Đan, ta có.” Lời nói của Hứa Thanh ngừng lại. Nàng kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đưa tới ba viên Trúc Cơ Đan ở trước mặt, có chút ngây ngốc. Hiển nhiên là nàng như thế nào cũng vô pháp nghĩ tới, Mạnh Hạo chẳng những có Trúc Cơ Đan, mà thoáng cái lại lấy ra ba hạt. Ba hạt đan dược này nếu đặt ở Thanh La Tông, cũng đủ để cho không ít đệ tử điên cuồng.
“Những thứ này...” Hứa Thanh hô hấp dồn dập, ngực phập phồng. Nhất là sau khi nàng nhìn thấy ấn ký trên ba hạt đan dược thì lại càng trợn to mắt.
“Đương nhiên là do Đan Quỷ đại sư luyện chế. Trên người ta chỉ có ba hạt. Nếu không đủ, thì đợi sau khi ra khỏi đây ta lại làm ra thêm một ít cho ngươi.” Mạnh Hạo cười cười, đem ba hạt Trúc Cơ Đan vô cùng trân quý ở trong mắt người khác, đặt vào trong tay Hứa Thanh.
“Đã đủ rồi, đã đủ rồi. Một hạt... Hai hạt là đủ rồi.” Hứa Thanh đang muốn nói thêm gì đó, nhưng mà bị Mạnh Hạo đã cầm tay nàng nắm lại.
“Viên thuốc này đối với ta vô dụng. Ngươi cứ cầm lấy. Nếu cần, thì ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”
“Trừ phi là loại ngưng khí tầng chín đã mấy chục năm, nội tình đã hoàn toàn đầy đủ, thậm chí bản thân cũng đã trải qua tôi luyện. Bằng không mà nói, vẫn cần ít nhất mấy tháng nữa mới có thể. Nơi đây cũng không thích hợp để Trúc Cơ. Chờ sau khi ta trở về tông môn sẽ tìm cơ hội đột phá.” Hứa Thanh trầm mặc một chút rồi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo thật sâu.
“Nơi này không thích hợp ở lâu, Mạnh Hạo ngươi ở nơi này phải cẩn thận. Chỗ này trước kia Thanh La Tông đã sớm phát hiện, nhưng lại mãi không có cách mở ra. Cho đến một đoạn thời gian trước tìm được một tấm bản đồ cổ. Dùng tấm bản đồ cổ đó, mới chân chính mở ra được phiến khu vực này. Nơi đây đã từng là thượng cổ phúc địa, nhưng trước kia đã trải qua đại biến mà trở thành tử địa. Nghe nói là có quan hệ với một thượng cổ hung linh nào đó. Cụ thể hung linh này là cái gì thì ta cũng không biết. Trong Thanh La Tông có rất nhiều tin đồn, mục đích của việc triệu tập tán tu Trúc Cơ, không phải là để lấy ra vật phẩm gì đó, mà để hình thành bách linh đài! Việc này đối với đệ tử nội môn cũng không phải là bí mật gì, kể cả đệ tử ngoại môn cũng biết. Nhưng tông môn cũng sẽ không đi để ý tới tán tu, cho nên bên trong tán tu, người biết được không phải là không có, nhưng cũng rất ít. Bách linh đài, nói một cách đơn giản, là đem một trăm đạo đài tu hành những công pháp khác nhau tập hợp lại ở một chỗ, dùng phương pháp đặc thù để luyện chế, liền có thể hình thành nên bách linh đài. Về phần mục đích của Thanh La Tông luyện chế bách linh đài ở chỗ này làm gì là việc tuyệt mật. Ta dù là đệ tử nội môn cũng không biết được. Đoán chừng cũng chỉ có dăm ba người trong số những đệ tử hạch tâm là có thể biết được chút ít.” Hứa Thanh nói rất nhanh, nói hết những chuyện nàng biết liên quan đến sự tình nơi này.
Mạnh Hạo nghe Hứa Thanh nói thì hai mắt có chút chớp động. Bỗng nhiên ở phía xa xa, nơi mà ánh mắt không nhìn thấy được, trong giây lát bỗng có một âm thanh kinh thiên động địa nổ vang, vang lên quanh quẩn.
Âm thanh này xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ mặt đất bên trong phúc địa này trong nháy mắt rung chuyển dữ dội. Cùng lúc đó, một cỗ hấp lực khó có thể hình dung lập tức truyền ra khắp cả vùng đất.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn lập tức phát hiện, đạo đài trong cơ thể trong khoảnh khắc này lại xuất hiện chấn động, giống như là bị lực hút này lôi ra ngoài thân thể.