Đối với Mạnh Hạo mà nói, đây là một đại cơ duyên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Tạo hóa khiến cho tu vi của hắn được đề thăng nhanh chóng, càng tới gần đại thụ khổng lồ thì linh khí càng nồng đậm hơn nữa.
Mạnh Hạo thở dài, lúc này hắn không còn để tâm tới sự chú ý của chúng nhân bốn phía nữa, trong mắt hắn chỉ có đại thụ khổng lồ sừng sững trước mặt kia, còn có lượng linh khí nồng đậm đến không tưởng tràn ra từ cổ thụ mà ngoại nhân không cách nào hấp thu được nhưng hắn thì có thể!
Đã lâu lắm rồi Mạnh Hạo không được tận hưởng loại cảm giác sảng khoái khi được hấp thu thiên địa linh khí thoải mái đến vậy. Hôm nay, sau khi cảm nhận được từng dòng linh khí tràn vào người, ánh mắt Mạnh Hạo ngời sáng đầy cố chấp, cả người nhoáng lên một cái đã tiến tới bên dưới đại thụ. Linh khí bốn phía như trở nên điên cuồng đổ xô vào vòng xoáy hấp thụ trên người Mạnh Hạo mà tiến vào cơ thể hắn.
Tu vi của Mạnh Hạo cũng trong chớp mắt được tăng lên, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn lúc này không còn là hư ảnh nữa mà dần nhanh chóng ngưng tụ thành thực chất.
Một thành, hai thành, ba thành . . .
Tâm tình Mạnh Hạo cũng trở nên phấn chấn hơn, trong lúc hấp thu, hắn còn cảm nhận được thiên địa linh khí tồn tại trên tàng cổ thụ kia vậy mà lại…nồng đậm hơn rất nhiều. Không chút do dự, hắn nhảy lên không trung, chạy dọc theo thân cây mà lao thẳng về phía trên ngọn cây.
So với hắn, đại thụ khổng lổ như vô tận, còn Mạnh Hạo trên thân cây như một con phi trùng nhỏ bé, yếu ớt, căn bản là không cách gì có thể liên tưởng hai cá thể này với nhau được. Khoảng cách chênh lệch như giữa đom đóm nhỏ và ánh trăng vậy.
Mạnh Hạo đặt bước chân đầu tiên lên đến thân cây thì những tu sĩ khác mới tiếp tục tiến sát đến đại thụ. Sau mười hơi thở thì Vương Đằng Phi cùng với Vương Hữu Tài cũng đã bước lên thân đại thụ.
Đối với bọn họ mà nói, linh khí nơi này căn bản không thể nào hấp thu được, do đó, tiêu hao cũng không thể bổ sung được, cho nên càng đi về phía trước càng gian nan không kể xiết. Mà Mạnh Hạo thì ngược lại, nơi này đối với hắn mà nói thì như cá gặp nước, tốc độ cực nhanh, chốc lát đã vượt lên trên trăm trượng.
Một màn này rơi vào trong mắt mọi người đều khiến cho chúng nhân lộ ra ánh nhìn kì dị, đặc biệt là vị Tống gia lão tổ bên kia, ánh mắt lão sáng ngời nhìn vào mọi việc phát sinh bên kia vùng mây xoáy, sau đó nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt ngày cáng sáng hơn.
“Hắn vậy mà có thể hấp thu được thiên địa linh khí nơi đây…bất quá nơi đây cũng chỉ là một bức họa Kiến mộc, chỉ lây dính một chút ít Kiến mộc ý mà thôi, còn không được tính là hình chiếu của nó nữa.Nên linh khí kia nhìn như nồng đậm vô cùng, thực tế thì lại rất ít…” Tống gia lão tổ thở dài, lão không nói gì, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn đầy mong chờ.
Tống lão quái bên kia cũng rung động không kém, nhưng lão vui vẻ hưng phấn nhiều hơn. Lúc này lão tươi cười nhìn một đám Nguyên anh sắc mặt khó coi bên kia, tâm tình lão càng thêm thoải mái. Lão hất ngược tay áo lên đem toàn bộ Anh quả đặt cược thu hồi về.
“Các vị đạo hữu, Tống mỗ đành thu vật phẩm đặt cược này về vậy. Không bằng chúng ta tiếp tục cược một ván khác, ý các vị thế nào? Ta cá tiểu tử này có thể trở thành con rể của Tống gia ta, như vậy có được không?
Các ngươi có đánh cược tiếp hay không?”
Mặc kệ Tống lão quái có khiêu khích thế nào, thì đám lão quái Nguyên anh lúc này cũng chẳng ừ hử gì cả, dường như cả đám cùng đồng tâm phớt lờ thanh âm của Tống lão quái. Lúc này tất cả đều đang nhìn vào diễn biến phía bên kia vùng mây xoáy, nhìn biểu hiện của Mạnh Hạo trên thân đại thụ phía bên kia rồi trầm ngâm, như đang lâm vào suy nghĩ riêng.
Tống lão quái đánh tiếng mấy lần cũng không nghe thấy chút âm thanh hồi đáp nào, lão bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đắc ý đem những quả Anh quả kia thu về. Lúc này lão nhìn hình ảnh Mạnh Hạo trên thân đại thụ cũng đã không còn chút khúc mắc nào về vụ đánh cược năm đó, ngược lại lúc này còn có vài phần tán thưởng nồng đậm.
“Tên tiểu tử Mạnh Hạo này cũng không tệ a, sớm biết tên này như vậy, năm đó đánh cược với Ngô Đinh Thu thì ta đã sớm đặt trên người tên tiểu tử này rồi.” Tống lão quái cười híp mắt nhìn Mạnh Hạo, trong lòng cũng thầm suy nghĩ tiếc rẻ.
Trong thế giới bên dưới vòng mây xoáy, hai mắt Vương Đằng Phi đỏ lừ, lúc này y đang gắng sức đạp lên thân cây nhanh chóng tăng tốc vọt lên. Y không hấp thu được thiên địa linh khí nơi này, thậm chí linh khí còn hình thành uy áp cảm trở y tiến về phía trước, hơn nữa cuồng phong bốn phía gào thét mạnh mẽ không ngừng, chỉ cần hơi chút vô ý sẽ bị thổi ngược ra đến ngoại vi đại thụ ngay.
Chính vì vậy mỗi bước đi của y lại càng gian nan. Đặc biệt khi nhìn thấy Mạnh Hạo phía trước phóng lên với tốc độ cực nhanh, dường như không coi cuồng phong hay uy áp nơi này ra gì cả, thậm chí còn không ngừng hấp thu linh khí khiến cho Vương Đằng Phi gần như phát điên lên, một sự ghen ghét mãnh liệt từ sâu trong lòng y ngày càng bốc lên cao, càng ngày càng nồng đậm hơn bao giờ hết.
“Tại sao ta phải thua hắn ??? Ta là thiên kiêu của Vương gia, vậy mà người này đoạt đi truyền thừa của ta, đoạt hôn thê của ta, hôm nay còn ý định đoạt tạo hóa của ta. Lão thiên à, ngươi vì sao lại bất công với Vương Đằng Phi ta như vậy!!!
Ta không phục, ta không cam lòng!" Trong lòng Vương Đằng Phi gào thét, y cắn răng bay như điên về phía trước, mặc kệ cuồng phong, mặc kệ uy áp, cánh tay của y bị rách toạc tứa máu, nhưng y vẫn cứ bám chặt lấy thân cây mà chăm chăm lao tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vương Đằng Phi chợt phát hiện ra, cái đám linh khí nồng đậm vốn không thể hấp thu, thậm chí còn trở thành uy áp cản trở, sau khi Mạnh Hạo lao ra phía trước, thì cũng dần giảm bớt xuống, mà lực cản của uy áp cũng theo đó mà nhanh chóng tiêu tan đi.
Phía sau y, đám người Vương Hữu Tài, Thiên Thủy Ngân, Lữ Tống, còn có đám Tiểu Bàn Tử cũng đã đi tới thân đại thụ, bắt đầu leo lên thân cây không ngừng đuổi theo.
Bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này, do vậy mà tốc độ đuổi theo phía sau Mạnh Hạo cũng nhanh hơn không ít.
Thật ra, điều này chính bản thân Mạnh Hạo cũng nhận biết được, bởi vì linh khí nơi này nhìn như rất nồng đậm, nhưng thực ra lại phân bố không đồng đều. Như linh khí phía dưới thân Mạnh Hạo lúc này hoàn toàn khô kiệt rồi, do vậy mà tốc độ đám người Vương Đằng Phi cũng nhanh chóng tăng lên không ít.
Linh khí ở phía dưới giảm bớt, thì vừa khéo hắn lại tiến lên phía trên, nơi có linh khí nồng đậm hơn, lại tiếp tục hấp thu linh khí dung nhập vào trong cơ thể. Tòa đạo đài thứ năm cũng đã ngưng tụ được hơn bốn thành.
“Linh khí nơi này như có từng tầng từng lớp vậy, mà ta thì hấp thu từng lớp một vào trong cơ thể. Nên nhìn thì linh khí có vẻ dày đặc, nhưng thực tế ra cũng không nhiều…
Nhưng nếu có thể hấp thu toàn bộ linh khí này nói không chừng cũng vừa đủ để ta khai mở ra tòa đạo đài thứ năm…” Hai mắt Mạnh Hạo chớt lóe sáng, bước về phía trước một bước, linh khí theo đó mà gào thét đổ dồn về. Mỗi khi linh khí có dấu hiệu suy yếu, tức thì hắn lại di chuyển lên vị trí cao hơn nữa.
Tốc độ của đám người Vương Đằng Phi cũng càng lúc càng nhanh hơn. Dù sao lúc này linh khí khô kiệt, uy áp tiêu tán, bọn họ chỉ còn phải đối mặt với cuồng phòng lao tới cho nên dễ dàng tránh né hơn rất nhiều, lúc này khoảng cách giữa Mạnh Hạo và bọn họ cũng chỉ còn khoảng mười trượng mà thôi.
Khoảng cách này vốn không lớn, mà từ trên tầng mây phía bên kia vùng mây xoáy nhìn qua thì lại như gần sát nhau vậy. Lúc này những lão quái Nguyên anh kia nhìn một màn này cũng chợt suy tư, mà tên tu sĩ Nguyên anh Vương gia trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
“Tống lão quái, lão phu sẽ cược với ngươi một ván, tiền cược lúc này là hai quả Anh quả!”
Tống lão quái nghe vậy có chút chần chờ, hai đầu chân mày hơi nhíu lại, bất chợt một tu sĩ Nguyên anh Thanh La tông gần đó chợt ho lên một tiếng.
“Tính thêm một người là tại hạ nữa.”
“Đã đặt cược, vậy dứt khoát tất cả cùng đánh cược với Tống lão quái ngươi, mỗi người hai quả Anh quả. Nếu ngươi thắng thì sẽ lấy được mười bốn quả, nếu thua thì ngươi cũng chỉ chung cược một phần mà thôi.” Tu sĩ Nguyên anh Lý gia lúc này cũng nhàn nhạt nói thêm. Tuy chỉ nói một câu, nhưng lại khiến cho Tống lão quái càng thêm do dự.
Sau nửa ngày suy tư, Tống lão quái cắn răng, dựa vào một chút tin tưởng mơ hồ ở Mạnh Hạo, lão hất tay áo lên.
“Cược!”
Nói xong, đám tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt xuất ra từng phần Anh quả đặt cược của riêng mình. Hơn mười quả Anh quả xuất hiện, đủ để khiến cho bất kì tu sĩ Nguyên anh nào cũng phải động tâm, dù sao thì so với lúc trước, số lượng đặt cược cũng đã lên tới gấp đôi rồi a.
Ngay trong lúc đám lão quái Nguyên anh vừa bắt đầu tiến hành một cuộc đổ đấu lần thứ hai, thì Mạnh Hạo cũng đã triển khai tốc độ đi hết gần một phần ba đại thụ khổng lồ rồi. Mà khoảng cách giữa đám người Vương Đằng Phi và Mạnh Hạo cũng chỉ hơn mười trượng, chiếu theo tốc độ, dường như tùy lúc đám người này có thể vượt trước Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn vô cùng bình tĩnh. So sánh với với cơ duyên bên trong này, hắn nào còn tâm trí để ý đến việc ai là người đầu tiên đặt chân lên tầng cao nhất của đại thụ chứ. Hắn chỉ còn đang tập trung toàn bộ chú ý đến linh khí nơi này, từng bước đi về phía trước cũng chỉ vì hấp thu linh khí mà thôi. Không lâu sau thì Vương Đằng Phi ngẩng đầu thét lớn, cũng không biết y dùng thuật pháp nào đó gia trì mà nhanh chóng lóe lên hòa quang sáng chói toàn thân, rồi bạo tăng tốc độ , chỉ trong vài hơi thở đã vọt thẳng lên mười trượng, vượt lên Mạnh Hạo khoảng gần một trượng.
Chỉ là chưa đợi Vương Đằng Phi biểu lộ chút vui sướng nào, thì một áp lực mạnh mẽ chợt xuất hiện bao trùm, đè ép lấy y khiến toàn thân run rẩy, phun thẳng ra từng ngụm máu tươi. Nếu như không phải vừa đúng lúc Mạnh Hạo bước ra thêm một trượng nữa, toàn bộ linh khí ngay tức khắc đổ dồn vào người hắn, khiến cho uy áp chợt tiêu tán mất thì Vương Đằng Phi bên kia khẳng định như bị một bàn tay vô hình đánh rớt thẳng xuống dưới gốc đại thụ ngay lập tức rồi.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, cũng không nhìn Vương Đằng Phi mà nhoáng người đi thẳng tới nơi mà Vương Đằng Phi vừa mới phun ra vài ngụm màu tươi, cũng không vội đi lên mà để cho linh khí tùy ý dung nhập vào người. Mãi đến khi toàn bộ linh khí tầng này bị hấp thụ hết, hắn mới từ từ tiêu sái tiến lên phía trước.
Bộ dạng như thể nói, kẻ nào muốn vượt lên, thì cứ việc xông lên phía trước mà vượt qua hắn.
Chỉ là kết cục vừa rồi của Vương Đằng Phi, lại vô cùng có tác dụng chấn nhiếp đám tu sĩ ở phía sau Mạnh Hạo. Hơn mười người này cổ quái nìn Mạnh Hạo, thậm chí kể cả Tiểu Bàn Tử cũng trợn mắt há mồm nhìn hắn, trên mặt đều là một bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
Trong phút chốc, hắn đứng chỗ này, vậy mà đám tu sĩ đã đuổi theo đến nơi, không có người nào dám vượt qua…
Tốc độ Mạnh Hạo chậm rãi, bọn họ ở phía sau hết cách, cũng bắt buộc giảm tốc độ theo. Cả đám chỉ có thể mang theo một bụng ấm ức cùng với bất đắc dĩ đi sau lưng Mạnh Hạo. Chẳng qua cả đám kia cũng không phải là những tiểu nhân vật không có tâm tư, hiển nhiên bọn họ cũng đang chờ thời cơ, ngay khi đến đỉnh, chắc hẳn tất cả sẽ bộc phát mà triển khai tất cả thủ đoạn riêng tranh thủ vượt lên phía trên, cho dù chỉ là một trượng, cũng tính là vượt lên trên nhất!