Hồi lâu, cỗ khí tức bén nhọn ở trên người Mạnh Hạo mới chậm rãi tiêu tán. Cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, hắn mở hai mắt ra, đồng tử của hắn nhìn vẫn như bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác, ở sâu trong mắt, lại thâm thúy như có thể chấn nhiếp người khác, như nước hồ nhìn không thấu, như tinh không không nhìn thấy được điểm cuối cùng.
Mạnh Hạo thở ra một hơi thật sâu. Trong cơ thể hắn, giờ phút này tám tòa đạo đài đang phát ra ánh sáng màu tím, đồng loạt vận chuyển, khiến cho từng trận linh khí vượt xa lúc trước tán phát ra ngoài, truyền khắp toàn thân Mạnh Hạo.
“Vẫn không đủ. Đáng tiếc ngày hôm nay tối đa cũng chỉ có thể mở ra tòa đạo đài thứ tám. Một tòa đạo đài cuối cùng kia... Còn kém một bước then chốt...” Mạnh Hạo trầm mặc, tòa đạo đài thứ chín, không phải là hắn không có đủ đan dược, mà hắn có một loại cảm giác kỳ dị rằng tòa đạo đài thứ chín không có quan hệ với đan dược.
Đây giống như là một cái bình cảnh, cần phải có một cơ hội. Một khi cơ hội này đến, thì hắn không cần tới bất cứ đan dược gì, chỉ dựa vào lực lượng của tám tòa đạo đài trong cơ thể mình cũng có thể mở ra được tòa đạo đài thứ chín trong khoảnh khắc, khiến cho tu vi trực tiếp trở thành Trúc Cơ đại viên mãn.
Mạnh Hạo thở sâu, trầm mặc ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài động phủ. Bên ngoài trời vẫn còn đang tí tách mưa, vẩy khắp đại địa, khiến cho thiên địa càng thêm mông lung, khí tức ẩm ướt tràn ngập bốn phía.
Thời gian của lần bế quan này rất dài,Mạnh Hạo không biết hơn nửa năm qua ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết là hôm nay Chu Đức Khôn có tránh được đuổi giết hay không.
Trong lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo cũng không lựa chọn ra ngoài, mà cúi đầu lấy ra Xuân Thu Mộc ở trong túi trữ vật.
Hắn đã bế quan ở chỗ này hơn nửa năm, Mạnh Hạo cũng không để ý tới việc thời gian có lâu hơn một chút, hắn muốn mình không đi ra thì thôi, một khi đi ra ngoài, nếu như có gặp được tên tu sĩ mặt xanh kia, thì hắn muốn dùng giết chóc để sửa chữa lại thất bại khi trước.
Mạnh Hạo thở sâu, tay phải nâng lên cầm lấy Xuân Thu Mộc, ánh sáng tím ở trong lòng bàn tay phát ra chói mắt. Lực lượng thôi hóa vào lúc này đang được Mạnh Hạo dùng toàn bộ tu vi để vận chuyển, dùng lực lượng tám tòa hoàn mỹ đạo đài của hắn, ầm ầm thi triển ra.
Ánh sáng tím càng lúc càng mãnh liệt. Sau khi khối Xuân Thu Mộc ở trong tay Mạnh Hạo đã hấp thu toàn bộ ánh sáng tím, thì trên bề mặt dần dần mọc ra hai cái mầm non. Cùng lúc đó tay trái của Mạnh Hạo lập tức nâng lên, biến hóa ấn quyết, thi triển tỏa tuế thuật, lần lượt lạc ấn từng cái một trên Xuân Thu Mộc.
“Tính cả lần thử nghiệm lần trước ở tlt thì lúc này trên Xuân Thu Mộc đã khóa lại được hai mươi năm tuế nguyệt...” Mạnh Hạo trầm ngâm. Sau đó hắn lấy ra từ trong túi trữ vật một cái hộp ngọc, lấy ra viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan ở trong đó ra, cẩn thận xem xét, đối chiếu cùng với Xuân Thu Mộc.
“Tuế nguyệt cũng như độc, dùng cái độc này để luyện bảo, hòa tan sinh cơ của kẻ khác...” Trong đầu của Mạnh Hạo hiện ra cảnh tượng Trần Gia Hỉ nuốt vào Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, hồi lâu hắn thở sâu, một lần nữa lại cầm lên Xuân Thu Mộc, bắt đầu thôi hóa tuế nguyệt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua mười ngày. Vào một ngày này, thần sắc của Mạnh Hạo ngưng trọng, màu sắc của khối Xuân Thu Mộc trong tay hắn đã trở thành nửa xám, giờ phút này ở trên đó đã có khoảng chừng năm mươi năm tuế nguyệt, nhưng càng về sau thì Mạnh Hạo lại càng cần phải trả giá tu vi thật nhiều, tốc độ thôi hóa cũng càng chậm lại.
Hôm nay hắn chính thức tiến hành thôi hóa mười năm tuế nguyệt cuối cùng của một giáp. Một khi thôi hóa chấm dứt, thì khối Xuân Thu Mộc này lập tức sẽ hoàn toàn khác trước.
Lúc hoàng hôn, ở bên ngoài trời vẫn còn đang mưa tí tách, toàn bộ tâm thần của Mạnh Hạo lúc này đều đang đắm chìm ở trên Xuân Thu Mộc, không ngừng thôi hóa. Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên biến sắc, khối Xuân Thu Mộc ở trong tay rung mạnh một cái, dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy nó đang bắt đầu mục nát.
Dường như là hơn năm mươi năm tuế nguyệt ở trên Xuân Thu Mộc không bị khống chế toàn bộ phóng thích ra ngoài. Mặc kệ cho bản thân khối Xuân Thu Mộc này có chỗ nào thần kỳ thì trong giờ phút này dường như cũng đều đang mục nát, dần dần đã trở thành tro bụi, rơi từ trong tay Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi. Hắn cúi đầu nhìn đống tro tàn ở trước mặt, rồi lại nhìn sang tay phải của mình một chút. Giờ phút này cánh tay phải của hắn cũng đã già nua đi một chút, tuy nói không phải là năm mươi năm, nhưng lần thất bại này, thực sự là đã đưa tới cắn trả nhất định.
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không để ý đến cánh tay phải mà là nhíu mày.
“Khó trách bảo vật này trên thế gian hiếm thấy, bởi vì quá trình luyện chế pháp bảo tuế nguyệt này cực lỳ phức tạp, mà thất bại một lần thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho dù có đi được tới cuối cùng thì cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Nhưng chỉ sai nửa điểm thì tất cả đều trở thành hư ảo.
Hơn nữa sau mỗi một lần thất bại đều phải thừa nhận tuế nguyệt cắn trả...” Mạnh Hạo rõ ràng đã phát giác ra lần cắn trả này đã khiến cho sinh cơ của mình vô hình đã bị tiêu tán đi mất một ít.
“Tuy nhiên, nếu thật nói có người có thể luyện chế ra được vật ấy, thì như vậy... Nhất định là ta.” Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra một vòng tinh mang, thì thào nói nhỏ. Tay phải của hắn vỗ túi trữ vật, lập tức lại lấy ra một khối Xuân Thu Mộc bắt đầu thôi hóa.
Thời gian dần trôi qua. Tới lúc đêm khuya, khối Xuân Thu Mộc trong tay Mạnh Hạo đã ẩn chứa mười năm Tuế nguyệt. Cho đến khi hơn mười ngày trôi qua, thì khối Xuân Thu Mộc ở trong tay Mạnh Hạo đã một lần nữa được hắn khóa lại năm mươi năm Tuế nguyệt.
Mạnh Hạo thở sâu, nuốt vào một ít đan dược để khôi phục tinh thần. Một lúc sau Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn cũng không lập tức đi thôi hóa mười năm cuối cùng của một giáp, mà lấy ra gương đồng, dùng những linh thạch còn sót lại sau khi phục chế đan dược ở trong túi trữ vật, đem phục chế lại một phần Xuân Thu Mộc đã ẩn chứa năm mươi năm Tuế nguyệt này.
Cũng may là một giáp Tuế nguyệt là một đường ranh giới, nếu không đạt tới thì không thể trở thành pháp khí, cho nên phục chế cũng không hao phí quá nhiều linh thạch. Nhưng Mạnh Hạo mơ hồ có cảm giác, một khi khóa lại được một giáp tuế nguyệt mà trở thành pháp bảo, thì hao phí khi phục chế cũng sẽ gia tăng mãnh liệt.
Một lát sau, một tiếng phịch vang lên. Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi, cả cánh tay phải của hắn đều đã kho héo, lại thêm một khối Xuân Thu Mộc thất bại. Giờ phút này, Mạnh Hạo đã không còn thừa nhiều linh thạch cho lắm. Hắn cố nhịn đau lòng, gần như hao phí mất toàn bộ linh thạch mới một lần nữa phục chế ra được một khối, lại bắt đầu thôi hóa.
Lần thôi hóa này kéo dài suốt hai ngày. Cho đến hai ngày sau, khối Xuân Thu Mộc ở trong tay Mạnh Hạo đã hoàn toàn trở thành màu xám. Theo lạc ấn của Tỏa Tuế thuật, bên trên khối Xuân Thu Mộc này thình lình lại tản ra một cỗ cảm giác Tuế nguyệt tang thương.
Xuân Thu Mộc ẩn chứa sáu mươi năm Tuế nguyệt đã thành công!
Hô hấp của Mạnh Hạo dồn dập. Hắn nhìn chằm chằm vào khối Xuân Thu Mộc ở trong tay, hai mắt dần lộ ra tia sáng. Ở trên khối Xuân Thu Mộc này, hắn cảm nhận được cảm giác Tuế nguyệt giống như ở trên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, chỉ có điều là ít hơn rất nhiều, nhưng đích thực là có tồn tại.
“Đáng tiếc là không có linh thạch. Bảo vật này tương lai nhất định là sẽ tiêu hao rất nhiều linh thạch. Chẳng qua hiện nay luyện chế được pháp bảo sáu mươi năm Tuế nguyệt, nếu như uy lực của nó khả quan thì cũng vui!!” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, nhìn chằm chằm vào khối Xuân Thu Mộc trong tay, sau khi suy nghĩ một chút thì dùng tay trái liên tục đẽo gọt.
Một lát sau, một thanh mộc kiếm đơn giản đã xuất hiện ở trước mắt Mạnh Hạo. Thanh mộc kiếm này thoạt nhìn rất thô ráp, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo thì thanh mộc kiếm thô ráp này lại chính là kiện pháp bảo đầu tiên mà hắn luyện chế ra.
Mạnh Hạo cẩn thận nhìn Tuế nguyệt mộc kiếm ở trong tay, sau đó thu nó vào bên trong túi càn khôn, rồi lại lấy ra một ít bình ngọc. Bên trong mỗi cái đều có chứa máu tươi. Đó đều là tổ huyết đời thứ ba mà lúc ở Thanh La Tông, Mạnh Hạo dùng danh nghĩa luyện chế Luyện Hồn đan mà thu hoạch được.
“Lúc ở Thanh La Tông đã luyện chế cho mười ba mười, có đủ tổ huyết đời thứ ba cũng có năm người... Dùng tổ huyết đời thứ ba của năm người này cũng có thể luyện chế ra được một cỗ huyết thân tiểu thành...” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, trong đầu hiện ra miêu tả về huyết thân ở bên trong Huyết Tiên truyền thừa.
“Huyết thân như ảnh, hòa tan thân ảnh của bản thân ở bên trong. Cũng giống như là phân thân, sinh tử nằm trong một ý niệm của bản thể, có được hai đến ba thành lực lượng tu vi của bản thân. Nếu có thể tấn chức trở thành Huyết Linh, thì có thể bộc phát ra toàn bộ tu vi mười phần của bản thân. Mà cuối cùng, nếu như có được tổ huyết đời thứ chín, luyện chế thành đại Huyết Thần, có thể phản cổ nghịch thiên!” Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hai mắt lộ ra hàn mang. Cái Huyết Tiên truyền thừa này cực kỳ ác độc, nên Mạnh Hạo cũng đã từng có do dự. Nhưng hôm nay bước vào tu chân giới đã nhiều năm, thông qua đan đạo mà bản thân Mạnh Hạo lại càng có hiểu biết nhiều hơn về độc đạo.
“Cũng giống như độc, thuật pháp có ba ngàn, đại đạo vô tận, một đường một lộ, đều do bản thân mình lựa chọn.” Tay phải của Mạnh Hạo vung lên, dựa theo phương pháp ghi trong Huyết Tiên truyền thừa, bắt đầu luyện chế huyết thân.
Phương pháp luyện chế này, là dùng máu huyết của bản thân là linh, dùng tổ huyết đời thứ ba làm phụ trợ, càng cần vật tương tự để tế thân. Dựa theo Huyết Tiên truyền thừa từng nói, vật ấy rất quan trọng, nhưng cũng có thể là thiên địa vạn vật, từng cọng cây ngọn cỏ, cũng có thể là một viên đá hoặc là một năm đất. Thậm chí Huyết Tiên năm đó, còn dùng da của địch nhân để làm vật tế thân.
Vật ấy không hủy, thì huyết thân bất diệt. Mà độ dung hợp càng cao, vậy thì tu vi của huyết thân cũng càng cao.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát. Đối với cái vật tế thân này, hắn lựa chọn da của Bì Đống.
Lần Bì Đống lột da trước đó, đã để lại số lớn tàn tro, đều đã bị Mạnh Hạo lấy đi. Giờ phút này hắn lấy ra năm mảnh vỡ to bằng móng tay, bắt đầu luyện hóa huyết thân.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba tháng sau...
Đạo Tỉnh ở Tây Bộ nv, từ một tháng lại phun trào một lần, đã biến thành ba ngày lại phun trào một lần. Lúc này theo thời gian dần trôi qua thì còn giảm thêm nữa, cho đến hay ngày một lần, rồi ngày một lần, cuối cùng là tồn tại mãi mãi!
Dựa theo điển tịch mà các tông môn Nam Vựcghi chép, Đạo Tỉnh phun trào, sau bảy ngày từ lúc bắt đầu xuất hiện không ngừng, thì sẽ hoàn toàn biến mất.
Thời gian phun trào giảm bớt, khiến cho các thiên kiêu của các đại tông môn gia tộc ở trong đoạn thời gian này, nắm chặt tất cả thời gian cảm ngộ, tranh thủ tại bước ngoặt cuối cùng đạt được tạo hóa.
Cho đến một ngày này, Huyết Yêu tông đạo tử Lý Thi Kỳ, ở bên cạnh Đạo Tỉnh, cảm ngộ có đột phá, bước vào Kết Đan. Đạo Tỉnh phun trào chỉ có một mình nàng một người hấp thu, không tiêu tan trong thiên địa, linh khí không thể bị cướp đoạt.
Sau nàng, Lý gia đạo tử Lý Đạo Nhất, sau lần thất bại trước Hứa Thanh, thì cũng không có tụt xuống, mà giờ phút này đã quật khởi. Đã trở thành người thứ ba bước vào Kết Đan, Đạo Tỉnh đồng dạng cũng phun trào linh khí, linh khí này không thuộc về thiên địa, mà chỉ thuộc về người cảm ngộ thành công đột phá.
Nam Vựcoanh động.
Trong lúc này, Mạnh Hạo sau một năm bế quan, lần đầu đi ra. Tóc của hắn đã dài, cánh tay phải ở trong ống tay áo còn xuất hiên nếp nhăn. Trên người hắn đang mặc không còn là bộ trường bào Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông, mà là một bộ trường bào màu xanh lá.
Trong màn mưa lúc sáng sớm, thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến nơi chân trời xa.
Thần sắc của hắn bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại giống như đang ẩn chứa tinh tú, thâm sâu không lường được.
Tu vi của hắn dù vẫn là Trúc Cơ, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, chiến lực chân chính của hắn, đã vô pháp dùng tu sĩ Trúc Cơ để đong đếm, rốt cuộc đã mạnh đến mức nào...
Mạnh Hạo cũng muốn tìm cách kiểm chứng thoáng một phát!
Đương nhiên, hắn muốn chiến!
Dùng chiến để hiểu thiên địa, dùng chiến để cảm ngộ tòa đạo đài thứ chín. Dùng chiến để... Kinh thiên hạ!
Để đi tìm một cái cơ hội đột phá tu vi kia!