Ba vị trưởng lão Nguyên Anh của Đông Lạc Thành đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể trầm mặc. Mấy ngày này, bên ngoài đám sương mù vẫn không dám rời khỏi mấy trăm tán tu nên đều thấy được sự việc xảy ra, người nào người nấy mặt mũi cổ quái, sự kiêng kỵ đối với Mạnh Hạo càng tăng.
“Chấp nhận cho ngươi, mau buông tha cho mọi người của Đông Lạc gia tộc.” Sau một lúc lâu, đại trưởng lão của Đông Lạc gia tộc thở dài, chậm rãi nói.
Mạnh Hạo và hơn mười người có mặt mỉm cười, không đáp cũng không thả người, chỉ nhìn về phía ba vị Nguyên lão.
Trong mắt hắn không có sự tôn kính đối với tu sĩ Nguyên Anh, mà Mạnh Hạo cũng không cần phải đi tôn kính họ. Năm đó ở Vãng Sinh Động, sau trận chiến với hơn mười người ấy, Mạnh Hạo đã không còn kinh sợ đám tu sĩ Nguyên Anh nữa.
Quan trọng nhất là Mạnh Hạo có điểm nắm chắc. Hắn mang mặt nạ huyết sắc lên thì tu vi so với tu sĩ Nguyên Anh bình thường còn có một sự chênh lệch lớn, khiến tu sĩ Nguyên Anh trước mặt hắn không có lực phản kích.
Đại trưởng lão trầm mặc, sau đó cười thảm. Tay phải lão dâng lên vỗ vào ngực. Toàn thân lão chấn động, liên tục phun ra ba ngụm máu tươi. Sau mỗi ngụm máu, khí tức của hắn lại yếu đi một chút. Sau ba lần phun thì tu vi chỉ còn có non nửa.
Tuy vẫn là tu sĩ Nguyên Anh nhưng chiến lực chỉ ngang với Kết Đan đại viên mãn. Thương thế như vậy, không có mấy tháng dưỡng thương thì không thể khôi phục được.
Nhị trưởng lão cũng lâm vào trầm mặc, than thầm trong lòng. Hắn biết hôm nay chỉ có thể làm như vậy mà không còn lựa chọn nào khác. Tay phải lão nâng lên, tự đánh mình một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên uể oải.
Tam trưởng lão nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt gắt gao. Lão hít thở sâu một nhịp, sau đó tự đả thương bản thân giống hai người vừa rồi. Tu vi trong chớp mắt giảm xuống.
“Như vậy ngươi đã yên tâm chưa?” Đại trưởng lão lau máu ở nơi khóe miệng, lạnh giọng hỏi.
Hơn mười thân ảnh Mạnh Hạo lộ ra bộ dáng ngại ngùng, tươi cười gật đầu. Hắn vỗ vào túi trữ vật, ánh mắt ba vị trưởng lão lóe lên tinh mang, đồng thời há to miệng, nhổ ra một đám điểm sáng.
Đó là ánh sáng của Nguyên Anh, tương tự như đan khí nhưng ở trình độ cao hơn. Ánh sáng vừa xuất hiện khác hoàn toàn ánh sáng tự nhiên trong trời đất. Không đậm đặc nhưng sáng bóng, nhanh chóng bay tới trước người Mạnh Hạo rồi tản ra thành một vùng sáng màu đỏ bao trùm hết thảy chỗ này.
Hào quang ấy biến mất rất nhanh. Lúc tán đi vẫn còn Mạnh Hạo và những thân ảnh giống hắn như đúc. Lần lượt, từng thân ảnh này tan vỡ như sương mù.
Điều này khiến sắc mặt ba vị trưởng lão càng khó xem. Bọn hắn đã tìm đủ mọi cách, Kim Quang lão tổ vô cùng cẩn thận tính toán nhưng bọn hắn vẫn cứ thất bại.
“Có thể vỗ vào túi trữ vật như thế nhất định không phải là chân thân. Bởi vì phân thân của ta trong mắt ba vị tiền bối chỉ là hư ảo. Cho nên vừa rồi phân thân kia khiến ba vị tiền bối lầm tưởng là chân thân của tại hạ, thật là thất lễ.” Từ trong sương mù, âm thanh Mạnh Hạo truyền ra, sau đó thân ảnh từ từ xuất hiện.
Hắn phất tay. Mấy trăm giột nước thuốc bay ra, phát ra ánh sáng âm u bay thẳng về phía mấy trăm tộc nhân của Đông Lạc gia tộc, hòa vào mi tâm bọn họ rồi tiến vào trong thân thể.
“Loại độc này không có gì, không ảnh hưởng tới tính mạng, không tổn hại tới tu vi. Lúc đầu chỉ là do tại hạ đề phòng mà thôi.” Mạnh Hạo mỉm cười, thân thể hơi chuyển động, vụ khí bên người cuồn cuộn làm xuất hiện một con đường nối thẳng với ngoại giới. Cùng lúc ấy, mấy trăm tộc nhân Đông Lạc thoát khỏi sương mù theo thông đạo ra ngoài.
Ba tu sĩ Nguyên Anh của Đông Lạc gia tộc cau mày nhìn Mạnh Hạo, trong lòng vẫn không chắc chắn đó rốt cuộc là chân thân hay chỉ là phân thân của hắn.
Giữ thái độ trầm mặc, ba vị Nguyên lão bước đi. Lúc ngang qua Mạnh Hạo, hắn vẫn mỉm cười như trước, trong khi đại trưởng lão lại dừng chân, quay nhìn Mạnh Hạo.
“Ngươi có thể thả họ nên ta sẽ nói cho ngươi biết. Thời điểm chiến loạn hiện giờ, Đông Lạc gia tộc ta vốn đã có ý định nếu không địch lại được thì sẽ quy ẩn. Tuy nhiên, nếu tộc nhân của ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ba người lão phu dù chết cũng phải tiêu diệt ngươi.” Đại trưởng lão nghiêm túc bảo. Nói xong, lão phất tay áo rời đi.
Mạnh Hạo chỉ mỉm cười. Sau khi ba người đi khỏi, hắn bỗng nâng tay phải lên, trong tay đã xuất hiện Lý gia lão tổ. Lão vừa xuất hiện, bầu trời đang trong xanh bỗng có một đạo thiểm điện đánh trúng vào hồn thượng của lão.
“Lão phu nguyền rủa ngươi sẽ chết dưới ngàn đao…”, Lý gia lão tổ hét lên thảm thiết, vừa phẫn nộ vừa chửi bới không ngừng. Nhưng còn chưa kịp nói hết thì Mạnh Hạo đã thu lão lại. Từng động tác đều rất thuần thục như nước chảy mây trôi.
Cùng lúc ấy, ba trưởng lão Nguyên Anh đang đi ra khỏi màn sương mù cũng đột ngột quay đầu lại. ba người vừa nhận thấy sét đánh, cũng nhìn thấy động tác của Mạnh Hạo, sắc mặt càng thêm trầm xuống còn trong lòng thì thở dài.
Hiện giờ, ba người đã rõ, lúc này mới đúng là chân thân của đối phương.
Đông Lạc gia tộc rời đi rồi, mấy trăm tộc nhân không còn lại ai, lần lượt rời khỏi nơi đã từng là Đông Lạc Thành.
Không biết họ rời đi nơi nào, chỉ biết là mấy ngày sau, họ ra thông báo rời khỏi Mặc Thổ, rời khỏi Cửu Minh.
Trong thời gian ngắn, việc này đã gây ra một hồi phong ba trên toàn bộ khu vực Mặc Thổ. Danh tiếng của Kim Quang lão tổ cũng từ trận chiến này mà quật khởi.
Thay thế Đông Lạc gia tộc, Đông Lạc Thành cũng đổi tên là Kiền Tước Thành. Cả tu chân giới Mặc Thổ tìm hiểu ra chân tướng, bất kể thế nào, Kim Quang Giáo cũng đã đứng vững sau trận chiến.
Tu sĩ bốn phương đồng loạt đổ về Kiền Tước Thành. Thời gian trôi qua, thế lực Kim Quang Giáo đã phát triển tới hơn một ngàn năm trăm người, so với Đông Lạc gia lúc trước đều mạnh hơn, chỉ là không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn mà thôi.
Thành trì lại được tu sửa, phong cách cũng khác so với Đông Lạc thành lúc trước, phong cách ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Anh Vũ, màu sắc tạp nham hơn hẳn.
Thành trì được xây dựng chắc chắn, trận pháp hộ thành mạnh mẽ. Những việc này đều là Mạnh Hạo giao cho Anh Vũ đi giải quyết. Những tu sĩ theo hắn từ trước một phần trở thành lực lượng phòng hộ cho thành này. Những người gia nhập về sau cũng đều được ở lại trong thành.
Trên thực tế, nơi đây là một thành trì nhưng bởi Kim Quang Giáo không phải là một gia tộc nên nó giống với một sơn môn hơn là một tòa thành.
Mạnh Hạo dẫn nước từ một con sông, hóa thành dòng suối chảy tới trong thành tạo nên một hồ nước. Dưới hồ có đan dược khiến nước có tác dụng giống như đan dược.
Trận pháp bảo vệ lúc trước khiến Anh Vũ dính đầy bụi đất, vì vậy sau khi trở thành chủ nhân của tòa thành, nó không phá hủy mà tìm cách sửa chữa, khiến cho trận pháp vẫn phát huy được uy lực. Chỉ có màu sắc là không còn thuần xanh như trước mà trở nên hỗn tạp.
Bên trong thành trì, phong cách vẫn giữ như trước. Chi làm ba tầng. Tầng trong cùng chỉ có một gian phòng nhỏ, nơi Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi. Trước mặt hắn là một cái bình nhỏ màu đen lấy được từ chỗ lão quái đầu to, là vật truyền thừa thứ tư của Sơn Âm phủ nhất mạch.
Mấy ngày rồi Mạnh Hạo vẫn ngồi chuyên tâm nghiên cứu bật ấy. Hắn muốn có được tốc độ của tu sĩ đầu to, lại càng có hứng thú với thủ đoạn vung đậu thành bình của đối phương.
“Rong huyết chợt hiện…”
Mạnh Hạo khẽ giọng nói, tay phải nhẹ vuốt chiếc bình nhỏ, trong đầu hiện lên thần thông ghi chép bên trong chiếc bình.
“Dùng lực lượng rong huyết, trong thời gian ngắn đạt tới đỉnh phong.”
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, tay trái đưa lên sờ sờ vào mi tâm. Trên đó có lân phiến của Côn Bằng nhưng lực lượng của nó không thể triển khai được nữa.
Sau mấy ngày, Mạnh Hạo dựa vào ngọc giản thu được đã nghiêm túc tu hành. Sau khi xem xét ngọc giản, dùng linh thức quan sát, hai mắt hắn lại lộ ra tinh mang.
“Thánh Tuyết thành…”, Mạnh Hạo khẽ nói. Hắn nhìn ngọc giản trong tay, khóe miệng nở nụ cười.
Mấy ngày vừa rồi Mạnh Hạo đều để cho đầu to đi tìm hiểu nơi nào có Tuyết Hàn Tằm trên khắp vùng đất Mặc Thổ này. Tằm này dù ít thấy nhưng còn chưa đến nỗi chỉ có trong truyền thuyết. Sau một thời gian tìm hiểu, đầu to đã có đáp án.
Ở Mặc Thổ chỉ một địa phương có Tuyết Hàn Tằm, chính là Thánh Tuyết Thành, một thành trong liên minh chín thành.
Nơi ấy thuộc về gia tộc Hàn Tuyết. Thực lực của gia tộc này còn mạnh hơn Đông Lạc gia tộc rất nhiều. Trong thành có lão tổ đạt tới Trảm Linh tọa trấn. Nhiều năm trước đó, gia tộc này từng đứng đầu Cửu Minh, có ba vị lão tổ Trảm Linh.
Hiện giờ gia tộc đã xuống dốc, lão tổ đạt tới Trảm Linh chỉ còn một người. Nghe đâu cũng đang trì hoãn sinh cơ, không thể tự nhiên mà xuất hiện.
Trong gia tộc này, chỉ có truyền nhân chính huyết mạch mới được truyền thụ phương pháp tế luyện Hàn Tuyết Tằm. Quan trong nhất là, Hàn Tuyết Tằm vừa mới được tế luyện ra mới có thể nhận chủ, khi đã nhận chủ rồi thì không thể thay đổi. Chủ chết, tằm cũng chết theo.
Mạnh Hạo buông ngọc giản ngẫm nghĩ. Hàn Tuyết Tằm liên quan tới việc độ kiếp của hắn, tình thế là bắt buộc. Sau một lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo đứng lên, bước ra khỏi phòng. Hắn nhìn thấy thành trì đủ loại màu sắc thì có chút giật mình.
Giữa không trung, Anh Vũ đang hưng phấn, không ngừng bay múa. Nó đi theo phía sau ba con Xích Tước uể oải, luôn mồm la lên “Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh”…
Về phần Bì Đống, nó đã chờ mong được dạy dỗ hơn một ngàn người của giáo phái từ lâu. Hiện giờ nó đang nghiêm túc nhìn một tu sĩ Trúc Cơ, không để ý tới thân thể đối phương đang run rẩy, thần sắc tuyệt vọng mà luôn miệng nói về những việc đã phát sinh rất nhiều năm trước trong một buổi hoàng hôn xinh đẹp…..
Sau nửa ngày quan sát, Mnạh Hạo thở dài. Hắn thấy tu sĩ trong tòa thành này đã bị Anh Vũ và Bì Đống biến đổi hoàn toàn mất rồi. Trầm ngâm một lúc, hắn hóa thành một đạo cầu vồng rời đi.
Anh Vũ liếc nhìn, phát hiện Mạnh Hạo đi rồi thì tinh thần hưng phấn vô cùng.
“Cuối cùng đã đi rồi. Hặc hặc…, từ giờ trở đi, Ngũ gia muốn triển khai kế hoạch lớn ấp ủ đã lâu. Chúng tiểu nhân, Ngũ gia dạy các ngươi tiên trận thứ hai, Tru Tiên trận! Uy lực trận pháp này kinh thiên động địa. Sau khi thi triển thì không hề gặp phải nguy hiểm nào. Ngũ gia tuyệt đối sẽ không để trận pháp làm tổn hại chính mình, cho nên các ngươi yên tâm đi.” Anh Vũ vỗ ngực, lớn tiếng gào rú.