Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước đầu tiên hạ xuống, khí huyết toàn thân lão bùng lên, hình dáng lão nhanh chóng từ trung niên trở thành thiếu niên, tốc độ của lão cũng vọt tăng gấp ba lần.

Bước thứ hai, thân thể lão run lên, hình dáng từ thiếu niên cũng biến thành trẻ sơ sinh, quần áo lão tuột ra chỉ còn lại toàn thân sáng bóng như ngọc, xen lẫn là ánh sáng ba màu lóng lánh phủ quanh người. Tốc độ lại tăng lên gấp ba lần, lập tức lão đã xuất hiện tại cửa ra vào động phủ.

Bước thứ ba rơi xuống, dáng vẻ trẻ sơ sinh của lão cũng héo rũ xuống chỉ còn lại một viên đan ba màu. Tốc độ lại thêm một lần nữa tăng gấp ba lần, nhanh chóng lao vào trong vùng nước xoáy.

Ba người bọn họ dù sao cũng là những lão quái Kết đan, dám đi vào nơi nguy hiểm này thì tất nhiên cũng đã có chuẩn bị riêng. Không ngờ sự việc xảy ra quá nhanh làm bọn họ trở tay không kịp mới dẫn tới số lượng người chết nhiều như vậy. Ba người bọn họ cầm cự được đến bây giờ, chỉ cần có một người chạy thoát ra khỏi đây, có thể mang tin tức truyền ra ngoài, sẽ có các cường giả đại tông môn Nam Vực tới đây đối phó Kháo Sơn lão tổ.

Miêu tả thì dài dòng nhưng sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc, nhìn thấy ba người nhanh chóng trốn chạy, hai mắt Thiên Cơ lão nhân lóe lên, nhưng lão cũng không bỏ chạy mà đưa tay phải bấm niệm pháp quyết. Ngay sau đó, hình ảnh một con mắt trên áo bào của lão bỗng trở nên sống động như thật, tỏa ra ánh sáng mờ mờ nhìn bốn phía, sau đó tập trung nhìn về phía Kháo Sơn lão tổ và ba tên tu sĩ Kết đan đang chạy trốn.

“Không biết tự lượng sức” Kháo Sơn lão tổ lạnh lẽo mở miệng. Chân phải lão đạp mạnh xuống dưới, hiện ra một vòng gợn sóng từ từ lan tỏa ra không trung. Tiếp đó là tiếng hét thảm vang lên của tên Kết đan Tu sĩ Phương Dạ tông, lão đã bước vào hư vô được một nửa người, lúc này toàn thân lão nhanh chóng khô quắt lại chỉ còn một viên tạp sắc đan trổi nổi trên không trung, sau đó viên đan này nhanh chóng bay tới vị trí đặt bảy chén đén, thắp sáng lên ngọn đèn thứ tư!

Cùng lúc đó, tay phải lão đưa lên đánh ra một trảo về phía dưới mặt đất. Toàn bộ cấm chế trong động phủ bỗng nhiên rung lắc sau đó hiện ra mờ mờ, một vệt đen mờ ảo bay ra khỏi cấm chế. Lúc này vệt đen hiện rõ là một cái đầu lâu đen bóng, đầu lâu khẽ đảo quanh người Kháo Sơn lão tổ một vòng rồi nhanh chóng bay về hướng tu sĩ đã sử dụng ngọc giản truyền tống chạy trốn.

Theo xung động truyền tống sót lại, đầu lâu đen phát ra tiếng cười khặc khặc rồi biến mất trong chớp mắt.

Tiếp đó, Kháo Sơn lão tổ đưa tay trái lên điểm một chỉ về hướng tên tu sĩ Kết đan đang nhảy vào trong xoáy nước. Dưới một chỉ này, mặc dù viên tạp sắc đan kia đã ở trong vùng xoáy nước nhưng vẫn run rẩy mạnh mẽ. Sau đó một tiếng kêu thảm vang lên, viên tạp sắc đan nổ tung, chỉ còn lại một luồng lực lượng tinh thuần bị hút về phía Kháo Sơn lão tổ, trở thành một đốm sáng trắng trong tay lão. Trong đó có vẫn còn có bóng dáng mờ ảo của tên Kết đan kia đang giãy dụa. Bị lão bóp nhẹ, đốm sáng này lại ngưng tụ thành viên tạp sắc đan rớt xuống chỗ bảy ngọn đèn trên mặt đất, làm sáng lên ngọn đèn thứ năm!

Xong việc, lão bèn vung tay trái ra phía trước đụng thẳng vào luồng sáng âm u phát ra từ một con mắt trên áo bào của Thiên Cơ thượng nhân.

Tiếng ầm kinh thiên động địa vang khắp động phủ, toàn bộ cấm chế dưới mặt đất lúc này xuất hiện vô số vết nứt vỡ. Khóe miệng Thiên Cơ thượng nhân tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lão lại không có một chút bối rối hay e sợ nào, chỉ lóe lên ánh sáng kì lạ. Sau đó lão nhanh chóng lui về phía sau.

Theo số lượng lớn sinh cơ từ bốn phía chui vào cơ thể, khuôn mặt của Kháo Sơn lão tổ cũng đã phục hồi hơn một nửa. Lão chắp tay sau lưng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiên Cơ Thượng nhân.

“Ngươi là phân thân Nguyên Anh của lão bất tử nào, dám trà trộn vào đám tiểu bối Kết đan mưu hại lão phu?”

“Quả nhiên không hổ danh Kháo Sơn lão tổ, chỉ liếc mắt đã nhìn ra được đây là phân thân của lão phu. Nhưng lão phu đến đây cũng không phải tính kế gì ngươi, nghĩ coi nếu không có lão phu thì đám tiểu bối Kết đan kia làm gì có gan mà dám tới đây chứ. Huống chi lão phu còn muốn cùng ngươi thương lượng một cơ duyên vô cùng lớn trước mắt.” Giọng nói khàn khàn của Thiên Cơ lão nhân vang lên, sau đó hướng về phía Kháo Sơn lão tổ khẽ nhúc nhích môi truyền âm.

Kháo Sơn lão tổ cau mày trâm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên giữa không trung lóe lên một luồng hắc quang, cái đầu lâu đen lúc nãy bay ra trên miệng vẫn còn ngậm một viên tạp sắc đan bay về phía Kháo Sơn lão tổ. Lão bèn nâng tay hất viên tạp sắc đan xuống đế chén đèn dầu đặt trên mặt đất. Chén đèn thứ sáu cũng được thắp sáng lên!

Mạnh Hạo nhìn tràng cảnh trước mắt mà chấn động. Sau đó hắn nhìn qua Thiên Cơ thương nhân, người này tuy là một phân thân nhưng lại có tu vi Nguyên Anh cảnh thì có thể thấy được lần này đối phương mưu tính sâu xa cỡ nào rồi!

“Chỉ là phân thân thôi cũng đã có tu vi Nguyên Anh, vậy người này…. tu vi thật sự đã tới cảnh giới nào rồi!” Mạnh Hạo đang trợn mắt há mồm suy tính bỗng mặt mày tái nhợt khi nhớ tới viên độc đan ba màu của đối phương.

“Mọi chuyện là như vậy nên Nam Vực nhất định sẽ có hỗn loạn lớn, ý của Kháo Sơn lão tổ ngươi như thế nào?” Thiên Cơ thượng nhân mỉm cười, chậm rãi nói.

“Lê tiên rắm chó gì đó lão phu không cần quan tâm. Chẳng qua ngươi đã ở đây, thì một thân tu vi Nguyên Anh này có thể giúp lão phu khôi phục thêm được không ít a.” Hai mắt Kháo Sơn lão tổ lóe lên, cười khặc khặc, trong khi cả người tiến lên phía trước một bước đưa tay cách không đập xuống một chưởng.

“Kháo Sơn lão tổ, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ. Với tu vi Trảm Linh này thì ngươi có thể chống lại Lê Tiên nổi không?” Sắc mắt Thiên Cơ thượng nhân khẽ biến, lão nhanh chóng đưa tay lên đánh một chỉ về phía trước. Tiếng sấm ầm vang, một vùng sương mù dày đặc hiện ra bao phủ lấy xung quanh lão. Kháo Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng sau đó bước thẳng vào trong sương mù.

Chỉ thấy sươngmù cuồn cuộn, trong đám sương còn vang lên tiếng nổ lẫn lộn với tiếng gào thét của Thiên Cơ thượng nhân, dư chấn làm cho động phủ bắt đầu sụp đổ. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau thì các cấm chế trong động phủ nhanh chóng bị vỡ nát ra, rồi bỗng chốc khôi phục lại vô cùng quỷ dị.

Mạnh Hạo thấy thế liền nhanh chân tránh xa khỏi những nơi cấm chế đang bị vỡ vụn rồi lại khôi phục lại như vậy. Cùng lúc tiếng kêu thảm thiết của Thiên Cơ thượng nhân lại truyền ra từ trong đám sương mù, mà bằng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhận ra đám sương trên không trung ấy đang co rút lại. Sau đó lão lao ra khỏi đám sương, cả người lão đầy máu me, ánh mắt oán độc nhìn về phía đám sương mù.

“Yêu thuật, Lang Yên.” Trong sương mù vang lên thanh âm của Kháo Sơn lão tổ. Sương mù một lần nữa mở rộng ra bao trùm lấy Thiên Cơ thượng nhân. Hào quang chói sáng trong sương mù, mơ hồ còn có khói lửa ẩn hiện, còn có cả tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra.

“Kháo Sơn lão tổ, cùng lắm thì lão phu không cần cái phân thân này nữa, nhưng ngươi muốn cắn nuốt ta dễ dàng thì nằm mơ đi!”

Chứng kiến trận chiến trước mắt, Mạnh Hạo giờ đây như bị tác động mạnh mẽ cả về cảm giác và thị giác. Hắn cũng không thể nào dùng từ ngữ để có thể miêu tả mức độ mạnh mẽ và dữ dội của trận chiến này. Hắn không rõ diễn biến trong màn sương đến cùng là như thế nào, nhưng qua âm thanh của Kháo Sơn lão tổ cùng với tiếng gào thét của Thiên Cơ thượng nhân, mức độ kịch liệt của trận chiến này chắn chắn đã vượt xa khỏi giới hạn cảnh giới Kết đan từ lâu rồi.

Thời khắc Mạnh Hạo quan sát trận chiến trên không trung, trong đầu óc hắn bỗng nhiên sáng tỏ ra nhiều điều, như mở ra được một cánh cửa nhân sinh khác. Để hắn hiểu được đây mới chân chính là tu sĩ, là những tồn tại nghịch thiên, phong vân một cõi trong giới tu chân!

Sau một loạt tiếng nổ ầm vang quanh quẩn khắp động phủ, làn sương mù dày đặc nhanh chóng co rút lại. Sau đó một bóng người bước ra khỏi làn sương, nhìn người đó, Mạnh Hạo có chút giật mình sững sờ. Vì rõ ràng đó là Kháo Sơn lão tổ, nhưng lại có nét khang khác, thêm nữa lại có vài phần giống với Thiên Cơ thượng nhân.

Dường như thân thể này ban đầu vốn là Thiên Cơ thượng nhân nhưng đã bị Kháo Sơn lão tổ chiếm cứ. Lão đang nhanh chóng cắn nuốt, hấp thu toàn bộ đối phương, đến khi hình dạng của lão trở về như cũ cũng chính là lúc lão hoàn toàn cắn nuốt được phân thân Nguyên Anh kia.

Lão đứng trên không trung, xung quanh thân thể lão khoảng ba tấc lại có một lượng lớn ấn kí màu đen lượn lờ càng làm tăng thêm cảm giác vô cùng quỷ dị.

Trong tay hắn đang nắm lấy một người nhỏ xíu có gương mặt dữ tợn, hai mắt nhắm nghiền nhưng nhìn bộ dạng tiểu nhân này …cũng không khác biệt với Thiên Cơ thượng nhân chút nào!

Đây chính là Nguyên Anh của lão!

Sau tất cả mọi hỗn loạn, nơi này lại trở nên vô cùng yên tĩnh. Sương mủ dày đặc cũng tan biến đi, cấm chế trên mặt đất cũng không còn nứt vỡ mà đang nhanh chóng khép lại, không bao lâu có thể hồi phục lại như cũ. Kháo Sơn lão tổ vung tay ném Nguyên Anh của Thiên Cơ thượng nhân tới vị trí đế chén đèn dầu duy nhất chưa thắp sáng trên mặt đất. Dùng Nguyên Anh làm dầu, dùng sinh mệnh Thiên Cơ lão nhân làm lửa nhen nhóm ngọn đèn thứ bảy bừng sáng lên.

Bảy chén đèn dầu tỏa ra ánh sáng âm u chiếu rọi khắp động phủ, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối khiến nơi này càng tràn đầy vẻ âm trầm lạnh lẽo quỷ dị không thể nói nên lời.

Kháo Sơn lão tổ khẽ lướt qua khắp động phủ. Nhìn tới Mạnh Hạo bèn gật nhẹ đầu, sau đó quay người đi thẳng tới một cái khe nứt.

Mạnh Hạo quýnh người vội vàng đi nhanh tới cúi đầu nói lớn.

“Lão tổ, vì đệ tử muốn dẫn bọn họ tới đây mà phải nuốt độc đan vào người. Kính xin lão tổ giải độc cho đệ tử.”

“Chỉ là một chút độc mà thôi, lão tổ ta nhấc tay là giải được. Trước hết ngươi cứ chờ ta đem tên tiểu bối Nguyên Anh này luyện hóa xong. Theo thần hồn lần ra bản tôn của hắn sau đó tiếp tục cắn nuốt xong ta sẽ giải độc cho ngươi. Mà thôi, tính ra đệ tử ngươi rất không tồi, lão tổ ta ban cho ngươi vật này xem như là phần thưởng vậy.” Kháo Sơn lão tổ cũng không quay đầu lại, nâng tay phải lên hất một khối hạ phẩm Linh thạch rơi xuống ngay trước mặt Mạnh Hạo. Cả người lão đã đáp xuống mặt đất chuẩn bị bước vào trong khe nứt.

Mạnh Hạo sững người, hắn nhìn ngó kĩ thế nào thì cũng chỉ thấy khối linh thạch kia chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch bình thường, bèn cắn răng nói.

“Thật sự chỉ ban thưởng một khối hạ phẩm linh thạch sao?”

“Hạ phẩm linh thạch? Đúng vậy, đây là một khối hạ phẩm linh thạch, nhưng tiểu bối ngươi suy nghĩ kĩ xem nó thực sự chỉ là một khối hạ phâm linh thạch đơn thuần sao?” Kháo Sơn lão tổ nhàn nhạt nói, cả người cũng không dừng lại một chút nào, vẫn đi thẳng tới cái khe nứt lớn trước mặt.

Mạnh Hạo ngơ ngác một chút, nhìn lại khối linh thạch trong tay một lần nữa. Hắn đang băn khoăn thì bỗng thấy thân hình Kháo Sơn lão tổ sắp biến mất, lập tức mở miệng thêm lần nữa.

“Lão tổ…. còn độc trong người đệ tử, cần phải đợi bao lâu?”

“Không lâu! không lâu! nhanh thì cũng chỉ mất khoảng ba trăm, năm trăm năm mà thôi. Được rồi, lão tổ ta cần phải bế quan rồi” Kháo Sơn lão tổ vội ho khan một tiếng. Nghĩ thầm trong bụng, chính mình hiện nay còn chưa khôi phục được tu vi, mà độc của tiểu tử này cũng không dễ giải được, muốn giải được phải phí hết toàn bộ vốn liếng vừa mới cắn nuốt được. Như vậy thật sự không có lợi ích gì, mà chính mình còn việc lớn chưa làm xong, còn như khối linh thạch kia…. chính xác là một khối hạ phẩm linh thạch thông thường. Lúc này chính lão cũng không hề cảm thấy xấu hổ vì phải lừa gạt một tiểu bối. Loại chuyện kiểu này hắn đã quen đến không thể quen hơn được nữa rồi, đừng nói đến đệ tử tông môn, mà tu sĩ Phong Yêu tông năm đó cũng bị hắn lừa lọc không ít. Lúc này lão cũng chỉ ho khan vài tiếng coi như che giấu cái cảm giác đó. Sau đó, cả ngưới hắn nhoáng lên biến vào trong cái khe nứt, mà theo đó, khe nứt này cũng nhanh chóng khép lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK