Mạnh Hạo đứng giữa không trung, hai mắt nhắm chặt lại che giấu tất cả tơ máu đỏ thẫm và cả vẻ rung động không thể tưởng nội bên trong. Chính bản thân hắn cũng không ngờ được, thôi phát Tam vĩ phiên này lại có thể triệu ra được một lực lượng mạnh mẽ kinh thiên động địa đến như vậy.
Hơn nữa, đây mới chỉ là…Đệ nhất vĩ mà thôi, căn bản cũng không phải là bản thể chân chính của phiên này xuất hiện. Là do bảo vật này dung hợp với linh thức của hắn, mượn nhờ bản thân hắn mà thúc đẩy triệu hoán lực lượng hình chiếu của pháp bảo này một lúc mà thôi.
Chỉ là lực lượng hình chiếu hóa thành tấm phiên tàn phá, nhưng lại có thể che lấp thiên không, bao phủ đại địa, che phủ toàn bộ ánh mắt của mấy vạn chúng tu nơi này, khiến cho toàn bộ thiên địa bất giác chợt ảm đạm lại.
Tựa như trong khoảnh khắc này, thiên địa như bị chia tách ra làm hai bộ phận, trời là trời, mà đất là đất. Phiên này dưới bầu trời thì trở thành đại địa rộng lớn, còn ở trên mặt đất thì lại trở thành thiên khung!
Ảm đi là thế giới này, đạm lại chính là tâm thần, u tối đi còn là toàn bộ Càn khôn nơi này.
Trong chớp mắt, một áp lực nặng nề khó hình dung, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có chợt xuất hiện trong lòng tất cả đám tu sĩ nơi này, cái cảm giác này như một tảng đá lớn nghiền nặng, đè ép trên tâm tưởng từng người, không dễ tiêu tán đi được.
Trong khoảnh khắc này, bát phương lại hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch.
Trên thân thể của mỗi người chợt tản ra một khí tức xám tro, khí tức này chợt lượn lờ rồi hòa nhập bao phủ lấy bốn phía khiến cho nơi này như được bao phủ bởi một màn sương mù. Bên trong đám sương mù xám này là ngọn tàn phá Phiên đang phiên diêu phía trên khiến cho thiên địa phải vặn vẹo. Dường như trong lúc này, khuôn viên mấy trăm dặm quanh đây chợt như đã được hoán thiên đổi địa…
Dường như tấm tàn phá Phiên này, một mặt nó có thể hóa thành thiên, mặt kia tức thì cũng trở thành đại địa.
Không biết qua bao lâu, cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt, cả bầu trời chợt khôi phục lại như cũ, vạn vật lúc nãy như bị che đậy cũng chợt biến mất, sương mù màu xám tro cũng tản ra nhanh chóng, mà tấm phiên khiến cho thiên khung phải kinh động kia…lúc này cũng biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ còn lại bóng dáng duy nhất của Mạnh Hạo vẫn đứng giữa không trung như cũ, mà ngoài hắn ra cũng không còn ai đứng trên bầu trời nữa. Ngay trước khi tàn phiến Phiên xuất hiện kinh động thương thiên thì tất cả mọi người, kể cả tu sĩ Nam vực hay tu sĩ Mạc thổ đều không tự chủ mà run rẩy cả người, rồi nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Ngoài Mạnh Hạo ra thì còn có một thi thể không đầu vẫn đang lơ lửng giữa không trung, lúc này mới bắt đầu rơi xuống dưới mặt đất. Thi thể kia, chính là lão giả mang mặt nạ xanh!
Tất cả, chỉ trong một cái chớp mắt, vậy mà chấm dứt.
Tiếng hít sâu, những suy nghĩ hoảng sợ đang ở trong đáy lòng của mỗi người lúc này sau khi nhìn vào Mạnh Hạo một lúc, rồi cũng chợt bộc phát ra bên ngoài.
“Tu sĩ Mặc thổ mặt nạ xanh…bỏ mình…”
“Lấy tu vi Trúc cơ, diệt sát tu sĩ Kết đan, việc này…việc này…”
“Chiến lực của Phương Mộc này lại đến trình độ như vậy, Đạo tỉnh cũng vì hắn mà khô kiệt. Rút cuộc hắn đã đạt đến tạo hóa như thế nào bên trong Đạo tỉnh chứ!”
“Hắn còn là Đan sư, là Chủ lô đan sư của Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông, vậy mà còn có thực lực vượt trội hơn hẳn so với các đạo tử khác. Người này…tương lai chắc chắn sẽ là Nam Vực đệ nhất nhân thế hệ này!”
“Có điều làm người ta lưu tâm là vừa rồi hắn thì triển thuật pháp gì? Thuật pháp này vậy mà có thể trảm được Kết đan!”
Tiếng ồn ào nghị luận của đám đông trở nên xôn xao, gương mặt hai đạo tử Mặc thổ La Trùng, Từ Phỉ dưới lớp mặt nạ tái mét, cả hai kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đang đứng giữa không trung. Trước khi trận chiến này diễn ra, bọn hắn vẫn còn cho mình là thiên chi kiêu tử, trong Nam Vực cũng không có bao nhiêu người cùng thế hệ mà có tu vi cao hơn bọn họ, thậm chí thực lực cao lắm là ngang bằng với bọn họ mà thôi.
Nhưng sau trận chiến này, bọn hắn chợt phát hiện ra, cho dù là bản thân mình hay là đám thiên kiêu đạo tử Nam Vực kia, tất cả các tu sĩ lúc này đều trở thành lá xanh phụ trợ cho Phương Mộc trước mắt mà thôi.
So kè với Phương Mộc này, nhóm người bọn hắn có tư chất cao tới đâu, cho dù trong tông môn là thiên chi kiêu tử vạn người chú mục thì…cũng chỉ là hạng tầm thường nếu so với người này!
Phương Mộc kia như kiêu dương một cõi, vì quá sáng ngời, quá chói mắt nên hắn khiến cho tất cả những ngôi sao bên cạnh hắn cho dù không cam lòng, cho dù không tâm phục, hay cho dù có thêm tâm tư như thế nào đi chăng nữa cũng phải lựa chọn ảm đạm xuống….
Cùng thế hệ vậy mà có thể xuất hiện một yêu nghiệt Trúc cơ diệt được Kết đan, đối với đám người cùng thế hệ với hắn mà nói thì đây quả là một áp lực nặng nề cả về thân thể và tâm thần.
Sắc mặt Vương Lệ Hải tái nhợt, trầm mặc không nói. Hàn Sơn Đạo bên kia cũng chỉ còn cười khổ mà lắc lắc đầu, trong lòng than thở không thôi. Mà đạo tử Kim Hàn tông, Tống gia Tống Vân Thư, cùng với những tu sĩ tông môn khác tự nhận tu vi bản thân đang đứng ở đỉnh phong Trúc cơ cũng đồng loạt nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra sự kính sợ sâu đậm.
Bọn họ là kính sợ tu vi Mạnh Hạo, kính sợ người có tu vi chiến lực như vậy lại còn là Chủ lô Đan Đông. Hết thảy đều khiến cho bọn họ biết rõ, ngày sau Nam Vực này, cái tên Phương Mộc không người nào không biết, không người nào không nghe tới, cũng sẽ trở thành một bộ phận của Nam vực này!
Một trận chiến, thành danh!
Ánh mắt mọi người đều bất chợt tập trung vào thân ảnh duy nhất đang nhắm mắt đứng trên không trung lúc này. Tiếng nghị luận cũng dần im ắng rồi dần dần lại chợt sa vào trong tĩnh lặng…
An tĩnh như vậy, tĩnh mịch như vậy đôi khi cũng đại biểu đáng sợ…
Bên trong ánh mắt của mọi người lúc này, có phức tạp, có rung động, có kính sợ, có hâm mộ, cũng có đố kị. . .
Đủ loại ánh mắt khác nhau như hóa thành những thanh kiếm sắc bén vô hình vờn quanh Mạnh Hạo. Lúc này, chỉ cần bản thân hắn để lộ chút khí tức suy yếu, thì những thanh kiếm sắc bén này sẽ không chút chậm trễ mà nhanh chóng triển khai tiếp một trận diệt sát đối với hắn ngay tức thì.
Mạnh Hạo cường đại đến trình độ khiến cho mọi người có mặt tại đây hôm nay vô cùng rung động, đây cũng là nguyên nhân mà Mạnh Hạo thường muốn thay đổi dung mạo bên ngoài mà không muốn dễ dàng để lộ ra chân thân.
Nếu như trận chiến vừa rồi không có tác dụng giúp Mạnh Hạo đột phá tới cửa ải trọng yếu như vậy thì hắn cũng dễ không mạo hiểm hiển lộ trong khi phe cánh của bản thân vẫn còn chưa đủ vững chắc như hiện nay.
Lão giả mặt nạ xanh tử vong nhất định cũng không có người nào rảnh rỗi đi tra xét chuyện này. Kể cả đám tu sĩ Mặc thổ hay là hai tên Mặc thổ mặt nạ xanh kia cũng không dại gì mà truy cứu chuyện này trong thời điểm tâm thần chúng tu Nam Vực còn đang chấn động, còn khí thế Mạnh Hạo đang ở thời điểm mạnh nhất như thế này.
Nhưng…tình cảnh lúc này lại có chút quỷ dị, việc này xuất phát từ ánh mắt của đám chúng tu Nam Vực, khiến cho hai mắt của hai tên tu sĩ Mặt thổ mặt nạ xanh chợt lóe sáng.
Ngay khi bọn họ đang nhìn Mạnh Hạo, thì đạo tử Vương Gia Vương Lệ Hải cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, tay phải của hắn nhìn như tùy ý buông xuống một bên nhưng thật ra lại đang âm thầm chuẩn bị Vương gia Chu tước tam chỉ sẵn sàng.
Nhất Kiếm tông Hàn Sơn Đạo nheo đôi mắt lại, gương mặt vốn hào sảng nhưng nay đã được thay thế bằng một vẻ âm trầm.
Đạo tử Kim Hàn tông, cùng với những thiên kiêu của các tông môn khác nữa, phàm là những kẻ đã từng bại trong tay Mạnh Hạo mấy ngày nay, ánh mắt đều trở nên lập lòe nhìn về phía Mạnh Hạo.
Bọn họ không dám ra tay… nếu Mạnh Hạo chỉ là Mạnh Hạo, thì bọn họ hiển nhiên không phải băn khoăn nhiều như vậy, Mặc thổ cũng không cần phải có cố kị gì với hắn mà sẽ trực tiếp thẳng tay. Nhưng Mạnh Hạo…là Phương Mộc!
Chủ Lô đan sư Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông!
Con người lúc sinh thời, trong quá trình trưởng thành cũng sẽ tự thành lập nên một mạng lưới. Muốn không có chút phiền toái nào khi diệt sát một người, trước hết phải chém đứt mạng lưới của hắn mới có thể tránh khỏi phiền toái sau này, bằng không thì việc giết người cùng với tự sát cũng không có gì khác nhau.
Nếu như Mạnh Hạo chỉ là Mạnh Hạo như trước, hắn không có mạng lưới như thế này, nên người nào muốn diệt sát hắn cũng đều thẳng tay đi làm mà không chút do dự.
Nhưng lúc này, thân phận Đan Đông nhất mạch lại chính là một tầng lưới cường đại đối với bản thân hắn trong quá trình hành tẩu bên ngoài.
Việc này, ngay khi Mạnh Hạo bái nhập vào trong Kháo Sơn tông hắn cũng đã hiểu được. Mà Kháo Sơn, thực tế cũng chính là một phần mạng lưới trong đời hắn.
Vương Lệ Hải không hề động thân, nhưng một vị thiên kiêu khác trong Vương gia trong chớp mắt này nhanh chóng phóng ra một bước, bước lên không trung hướng về phía Mạnh Hạo.
Từng bước của gã, lại như đánh động thẳng vào trong lòng của mỗi tu sĩ nơi này, La Trùng cũng động thân!
Mà trong một khắc này, hai lão giả Mặc thổ mang mặt nạ xanh cũng bước chân ra…
Ngay trong lúc đầy tĩnh mịch này, nhìn mọi việc tưởng chừng như bình tình nhưng bỗng chốc lại nổi lên hung hiểm ngập trời. Mạnh Hạo đang nhắm mắt đứng giữa không trung bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Lúc này, tất cả mọi người chợt dùng một ánh mắt cẩn thận suy xét kĩ lưỡng mà đồng loạt nhìn lại Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như bình thường, vẫn lành lạnh không đổi, hàn quang trong mắt không giảm mà còn có chút đậm hơn nữa, thậm chí ẩn sâu trong ánh mắt còn có chút mỉa mai.
Cả người hắn cũng không có chút dấu hiệu thương thế nào của trận chiến vừa rồi. Dường như lúc nãy hắn có thể diệt sát Kết đan, thì lúc này vẫn còn có khả năng diệt sát Kết đan thứ hai nữa!
“Trong lúc cảm ngộ Đạo tỉnh, có ẩn chứa thêm một thức thần thông, Phương mỗ thân là Đan Đông nhất mạch Chủ Lô đan sư cũng không am hiểu đấu pháp cùng người, nên không am hiểu sâu sắc, thu phát cũng không tùy ý được, Mặc Thổ đạo hữu, thứ lỗi." Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, đồng thời tay phải cũng vung lên, áo bào xanh trên người chợt biến mất mà được thay thế bằng trường bào đen của Tử Vận tông Chủ Lô đan bào. Áo bào Chủ lô vừa ra, tử ý ẩn ẩn trong đó chợt lóe cũng khiến cho tâm thần của tất cả mọi người chấn động.
Hắn bình tĩnh đứng trên không trung, lạnh nhạt nhìn qua đám người trước mặt.
Thời gian cũng như chợt đứng yên tại đó một lúc, sau đó hai tu sĩ đeo mặt nạ xanh kia liếc nhìn Mạnh Hạo thật sâu rồi quay người hóa thành cầu vồng rời đi. Thân phận của Mạnh Hạo chính là mối bận tâm lớn nhất của bọn họ, bởi vì không ai không biết Nam Vực Đan Quỷ vô cùng bao che khuyết điểm, ai động đến Đan sư của lão, lão nhất định sẽ động chạm đến tông thổ của đối phương.
Đạo tử Mặc thổ La Trùng, Từ Phỉ cũng trầm mặc nhìn qua Mạnh Hạo rồi quay người rời đi.
Đám tu sĩ Mặc thổ đi khỏi nơi này, cũng khiến cho bầu không khí yên tĩnh đáng sợ lúc trước trong đám chúng tu Nam Vực cũng nhanh chóng tan biến, bốn phía cũng thoáng cái mà chợt tan hết tất cả mọi áp lực vừa rồi, bắt đầu sôi nổi lại. Ngay khi cả đám đang muốn tiến lên không trung bắt chuyện với Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo đang đứng giữa không trung đã hướng về phía mọi người dưới mặt đất mà chắp tay cúi đầu.
“Đa tạ các vị đạo hữu lúc nãy đã tương trợ. Trận chiến này khiến cho Phương mỗ cảm nhận được rất lớn, mà thuật pháp thần thông kia cũng cần phải cẩn thận tìm hiểu, hơn nữa mấy ngày trước trong tông môn có phong mệnh truyền đến muốn Phương mỗ lập tức trở về tông. Ngày khác chư vị đến Tử Vận tông, Phương mỗ nhất định sẽ bày thịnh yến thết đãi.” Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, các tu sĩ nơi đây cũng có vẻ thông cảm được. Dù sao thì trận chiến diệt Kết đan đối với mỗi tu sĩ Trúc cơ đều là một chuyện lớn tày đình, mà thần thông kia xuất hiện cũng không khiến người khác liên tưởng đến pháp bảo, vì lúc đó Mạnh Hạo cũng chỉ thi triển ra lực lượng hình chiếu của nó nên trong mắt người ngoài thì vô tình lại giống như một loại thần thông thuật pháp thần bí hơn.
Vốn tu sĩ cần tu tâm, chiến tích như vậy, sau này sẽ luôn tự tin đối mặt với mọi chuyện. Vô luận sau này tu hành hay thi triển thuật pháp đều có chỗ tốt hơn hẳn.
Khi nhìn thấy mọi người gần như đã hiểu, Mạnh Hạo lại hướng về phía đám đạo tử tông môn gia tộc chắp tay cúi đầu cảm tạ đã tương trợ. Sau đó cũng không tiếp tục dây dưa mà quay người hóa thành cầu vồng gào thét bay đi.
Khi Mạnh Hạo đã bay đi khuất dạng, đám người Vương Lệ Hải cũng chợt cau mày mà thu ánh mắt lại. Lúc này bọn họ vẫn còn chưa nắm được thực lực sâu cạn của Mạnh Hạo ra sao, hơn nữa cũng bởi vì nguyên nhân có Tử Vận tông phía sau mà bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay, đành thở dài trong lòng.
Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, mãi cho tới một ngày sau, sắc mặt hắn tái nhợt rồi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trong người cũng chợt suy yếu vô cùng, nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục bay tới một chỗ sâu trên ngọn núi. Nơi này…chính là động phủ lúc trước hắn bế quan.
Ngay khi vừa đặt chân vào trong động phủ, Mạnh Hạo lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, sau đó hắn nhanh chóng lấy đan dược ra nuốt vào rồi khoanh chân ngồi xuống. Đồng thời tay phải hắn cũng nhanh chóng vung ra một số lượng lớn độc đan hóa thành một đám sương mù bao phủ bốn phía.