"Dừng tay !!!"Lúc này Lữ Đào hồn phi phách tán la lớn, sắc mặt gã lúc này dĩ nhiên không còn một hột máu. Một nguy cơ tử vong chớp mắt bao trùm lấy gã.
Gã rõ ràng hơn ai hết tình cảnh từng tu sĩ tán tu Trúc cơ lần lượt bị nổ tung ra, đạo đài bị hút đi kể từ lúc bước chân vào trong thượng cổ phúc địa này. Cũng may gã đến từ Mặc thổ nên biết được một bí trận mới có thể tránh được trường hạo kiếp trước mắt. Chính vì vậy, thực ra lúc này Mạnh Hạo mới chân chính mang đến một áp lực nặng nề nhất cho gã.
Hơn nữa, bất luận gã nói gì, đối phương cũng làm một bộ dạng không tin tưởng vào lời gã, khiến cho gã hết sức bị động. Dù sao phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, thì tâm cơ thế nào cũng không có đất dụng võ.
“Vừa rồi là những lời thật sự của ta, tác dụng của Lôi Đình Diệp chính là có thể dung nhập vào bên trong pháp bảo, khiến cho pháp bảo sẽ vĩnh viễn tồn tại lôi đình ở bên trong. Vì cái gì ngươi không chịu tin!” Bộ dạng Lữ Đào lúc này lộ ra vẻ khổ sở, khan giọng van nài. Nhìn bộ dạng kia, dường như hắn đã không còn cách nào khác mà buộc phải nói ra toàn bộ sự thật cho Mạnh Hạo rồi.
“Ta hiểu rồi. Không phỉ là ngươi không tin ta, mà là ngươi muốn giết ta!” Lúc này hai mắt Lữ Đào lộ ra vẻ đã hiểu, bèn ngẩng mặt cười ha hả, thần sắc lộ ra một vẻ buông xuôi tất cả rồi.
“Nếu đã vậy thì ngươi cứ phá nát trận pháp này đi. Lữ mỗ đã nói rõ tác dụng của Lôi Đình Diệp ra rồi, ngươi muốn giết thì cứ việc. Nhưng phương pháp ghi trong ngọc giản này thì ngươi đừng hòng nghĩ rằng sẽ tới tay.” Lữ Đào cắn răng gay gắt nhìn Mạnh Hạo, trong tay nắm chặt lấy miếng ngọc giản. Dứt khoát tỏ rõ thái độ nếu Mạnh Hạo muốn hủy trận pháp, thì hắn cũng thà làm cá chết rách lưới mà đem ngọc giản này phá hủy hoàn toàn.
Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn Lữ Đào, sau vài hơi thở thì hắn khẽ thở dài rồi nhấc tay phải lên nhấn về phía trước. Cái nhấn này cũng không phải nhắm vào trận pháp bên ngoài Lữ Đào, mà trong tiếng sấm vang vọng, hắn phá hủy trực tiếp miếng ngoc giản trong tay Lữ Đào bên trong trận pháp.
Ngọc giản kia bị Mạnh Hạo bên ngoài trận pháp trực tiếp phá hủy vỡ vụn thành tro bụi rơi lả tả xuống.
Một màn này khiến cho sắc mặt Lữ Đào lúc này thật sự đại biến rồi, trong lòng gã lúc này cũng đã trào lên một cỗ khí lạnh rồi lan khắp cả người. Bởi vì hành động vừa rồi của Mạnh Hạo biểu thị một điều vô cùng rõ ràng, Mạnh Hạo hắn vậy mà hoàn toàn…không tin!
“Nói, Mạnh mỗ cũng đã không còn kiên nhẫn nếu như ngươi vẫn tiếp tục như vậy a” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, thật sự bản thân hắn cũng không tin Lôi Đình Điệp chỉ có tác dụng như vậy mà thôi. Đúng là có thể dung nhập vào Pháp bảo khiến nó có đặc tính Lôi đình bên trong, nhưng Lữ Đào trước mắt đơn giản nói như vậy thì thật sự cũng không có bao nhiêu phần chân thật. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy có thể được Kháo Sơn lão tổ coi trọng, tuyệt đối tác dụng của Lôi Đình Diệp cũng không chỉ đơn thuần như vậy.
Trên mặt Lữ Đào lại lộ ra nụ cười thảm, dường như đã không còn biết nói thêm gì nữa. Mạnh Hạo hơi gật đầu, tay phải đưa lên một chỉ, trong chốc lát nữa thôi là sẽ đặt trực tiếp lên trận pháp, đem trận pháp này hoàn toàn phá hủy.
"Ta nói !!!" Cả người Lữ Đào lúc này run rẩy. Tâm trí hắn lúc này cũng gần như đã suy sụp, đạo đài trong cơ thể cũng run rẩy không thôi, khiến cho trong mắt hắn giờ này hiện lên nét quyết đoán, khóe miệng nở ra nụ cười đắng chát.
“Ta nói, nhưng ngươi phải phát thệ. Ta nói ra rồi, ngươi không được tiếp tục phá hủy trận pháp nữa.” cả người Lữ Đào lúc này run rẩy, bộ dáng cười thảm. Lúc nãy hắn nói, cũng có thật có giả trong đó, nhưng tuyệt đối đó cũng không phải là những điểm mấu chốt mà Mạnh Hạo muốn biết. Lúc này phải đối diện với sinh tử tồn vong, hắn chỉ còn cách nói ra toàn bộ sự thật mới có thể mong giữ được mạng.
"Ngươi nói." Sắc mặt của Mạnh Hạo nhìn vẫn như thường, nhưng trong hai mắt đã lóe ra tia tối tăm thoáng lướt qua.
“Lôi Đình Diệp là lá của Lôi Đình thụ, nhưng tên chính xác của cây này là Tất La Lôi, hay còn gọi là Tang Lôi thụ!” Lữ Đào thở dài, trầm mặc một chút rồi mang theo đắng chát mở lời.
Mạnh Hạo lúc này nhìn bể ngoài thì bình tĩnh như không có chút biến hóa nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Lữ Đào. Càng như vậy lại, Lữ Đào càng cảm nhận được sự uy hiếp của hắn càng lớn, khiến cho vể khổ sở đắng chát trên mặt gã càng đậm thêm vài phần.
Mạnh Hạo chăm chú vào gã, cũng không thể hiện chút thay đổi thái độ nào. Nhưng càng là như vậy, Lữ Đào càng cảm thấy áp lực càng lớn, càng cảm thấy uy hiếp khôn cùng, từ đó khiến cho khuôn mặt của gã nhăn nhó như trái mướp đắng vậy, mà đáy lòng thì trào dâng từng trận hàn khí lan khắp cả người gã. Lúc này, gã đã vô cùng kiêng kị và sợ hãi thủ đoạn của Mạnh Hạo rồi.
“Về Tang lôi thụ, trong một truyền thuyết cổ xưa, nó vốn không tồn tại trong thiên địa này. Cho đến một ngày xuất hiện một vị đại năng đã từng ngộ đạo dưới gốc Tất La Lôi thụ, khiến cho thiên kiếp phủ xuống muốn xóa bỏ hoàn toàn đại đạo của vị này. Khiến cho Tang thụ này lây nhiễm lôi ý từ thiên kiếp mà hình thành, còn vị đại năng kia cuối cùng cũng phá tan lôi kiếp, bước ra ngoài tinh không.
Mặc dù vị ấy đã rời đi, nhưng Tang thụ kia vì hấp thu được đạo ngộ ra của vị kia cùng với dư lực của thiên kiếp mà bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ là sau vài năm, thì bên trong thân gỗ khô xác kia cũng đã xuất hiện ra một chồi non mới!
Từ đó về sau, gốc cây này mặc dù là Tang thụ nhưng cũng không còn là Tang thụ nguyên bản, lôi cũng không còn là lôi nữa, mà hình thành nên Tang Lôi thụ!” Lữ Đào chầm chậm nói, những câu này rơi vào trong tai của Mạnh Hạo, hai mắt hắn cũng chợt lóe sáng lên.
“Tương truyền rằng khi xưa, vị đại năng ngộ đạo dưới gốc Tang thụ đã từng nói rằng, nếu không thể chứng đạo tới vô thượng thì sẽ mặc cho thân này tan nát, cũng sẽ không rời khỏi gốc cây này!” Lữ Đào cúi đầu từ thuật lại, nhưng trong lời nói này đã tự nó ẩn sâu bên trong là sự cố chấp đến tận cùng của vị kia.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh nhìn kì lạ, hắn cũng cảm thấy Lữ Đào cũng không phải có thể bịa ra được những lời này .
“Tất La Tang lôi thụ do vậy mà xuất hiện tại vùng đất này rồi trải qua nhiều năm tháng mà mọc rẽ đâm thẳng vào trong lòng đất. Cũng hình thành nên mầm mống của cây này tại đây, chỉ là trải qua thời gian dài vô cùng tận từ viễn cổ, tới thượng cổ, cùng với sự cải biến của ý chí thiên địa mà khiến cho cây này càng ngày càng khô héo mà dần tuyệt tích đi. Lúc này, có thể nói sự tồn tại của cây này xem như là Phượng mao lân giác, vô cùng hiếm hoi.
Mà phần lớn tu sĩ có vận khí đạt được tới tay, cũng chỉ biết mang dung nhập vào trong pháp bảo hoặc hút vào trong đạo đài, luyện hóa Tất la Tang lôi thụ thành bất diệt chi lôi mà thôi!” Lữ Đào chậm rãi nói xong, cũng lâm vào trầm mặc.
“Mà ở Mặc Thổ, có một loại tằm mang tên là Hàn Tuyết, chỉ sinh sống bên trong gió tuyết cực độ, xếp thứ chín mươi bảy bên trên bảng xếp hạng Thiên hạ kì trùng. Hàn Tuyết tằm vô cùng kì dị, nó không nhả tơ, mà nhả ra hàn khí, rất được các tu sĩ ưa chuộng. Vì tằm này gần như là Trân bảo, khi tìm được có thể đem nó luyện hóa thành Hàn linh, khiến cho bản thân hóa thành Hàn bảo.
Mặc dù tằm này hiếm thấy, nhưng cũng không phải là hiếm đến cực độ. Thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện bên ngoài.” Nói tới đây, Lữ Đào cũng dừng lại, liếc nhìn Mạnh Hạo một chút.
Mạnh Hạo cũng nhìn Lữ Đào, hai mắt gắn chặt vào gã. Chốc lát sau, gã bèn than thầm một tiếng rồi tiếp tục câu chuyên.
“Nhưng mà đa phần mọi người đều không biết được, Hàn Tuyết tằm cùng với Tất la lôi tang thụ này có một quan hệ biến hóa vô cùng vi diệu. Một khi loại tằm này cắn nuốt lá Tất la Lôi tang thụ thì khi lột xác sẽ có một chút tỷ lệ tiến hóa lên thành một loại kì trùng bài danh thứ tư trên bảng xếp hạng Thiên hạ kì trùng…Vô mộc tằm!”
“Vô mộc tằm hóa kén, cả đời nó chỉ phun ra một sợi tơ duy nhất, tơ này liên tục không hề đứt đoạn cũng chính là lúc là toàn thân nó cũng trở nên bất diệt, mà nó bất diệt, thì cũng có nghĩa là sợi tơ vẫn được nhả ra liên tục hình thành nên một vòng tuần hoàn vô hạn, cũng có nghĩa sợi tơ này cũng trở thành một bảo vật không thể bị phá hủy.
Vô mộc tằm chỉ xuất hiện hai lần duy nhất trên thế gian này, mỗi lần chỉ nhả ra một sợi tơ, thế nhưng đều mang tới một tràng tranh đoạt gió tanh mưa máu bên trong Tu chân giới, thậm chí còn kéo cả Đông thổ tham gia tranh đoạt. Chỉ là cho tới tận hôm này, không người nào có thể hiểu trong hai lần Vô mộc tằm xuất hiện đó, đến cùng nó vì sao mà tử vong được.” Lữ Đào than thầm một tiếng, sau khi nói xong toàn bộ câu chuyên, gã nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu sau đó khép hai mắt lại.
Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn Lữ Đào đang khép chặt hai mắt ngồi đó, chợt cười mỉm, sau đó hắn nhoáng người hóa thành một đạo cầu vồng rời rỏi nơi này.
Chỉ đến khi Mạnh Hạo đã rời khỏi thật lậu, Lữ Đào mới mở hai mắt, kinh ngạc nhìn khoảng trống trước mặt thở phào một hơi, chỉ là trong mắt toát ra một chút lạnh lẽo.
“Lời nói lúc nãy của ta cũng chỉ là chín thật một giả trong đó mà thôi, người này cho dù tâm trí cực cao cũng khó mà nhận biết được. Ngày sau hắn không tìm ra Hàn Tuyết tằm thì thôi, nếu như hắn thật sự tìm được, rồi cho tằm này cắn nuốt lá Tất la Lôi tang thụ, lúc đó cũng chính là lúc hắn phải chết không nghi ngờ gì!
Mà ta chỉ cần ở chỗ này gắng gượng chống cự một thời gian chờ mọi chuyện bên phía Thanh La tông chấm dứt có thể lần theo manh mối mà tìm kiếm được vật phẩm cần thiết a!” Lúc nãy Lữ Đào thẩn sắc lạnh lùng, thở dài một hơi rồi nhắm mắt tranh thủ thời gian tập trung gia cố lại trận pháp.
Mạnh Hạo lúc này đang bay giữa không trung, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ. Những lời Lữ Đào nói, hắn đương nhiên không dại gì tin tưởng hoàn toàn, chỉ là nếu như cho đó là giả, cũng không hoàn toàn như vậy. Bởi vì trong thời điểm ngắn ngủi như thế, để bịa ra một câu chuyện mà không chút sơ hở là điều không thể, chỉ có thể giải thích bên trong chuyện này hiển nhiên là nửa thật nửa giả rồi.
“Có ham muốn đạt được, thì tất nhiên sẽ phải có kèm theo rủi ro, nếu ta không cầu thì dĩ nhiên phong ba cũng chẳng dây vào người được.” Mạnh Hạo mỉm cười, cất bước đi thẳng về phía xa. Chỉ là một đường đi tới đây, hắn không còn nhìn thấy bất kì tu sĩ tán tu Trúc cơ nào nữa, chỉ còn nhìn thấy Bách linh đài phía xa đang tản mát ra hào quang rực rỡ bốn phía mà thôi.
Mà bên dưới Bách linh đài là một đám đệ tử Thanh La tông đang nghiêm mặt, khoanh chân ngồi vòng quanh đem toàn bộ tu vi kích phát Bách linh Đài đang ở trên không trung.
Ở khoảng cách khá xa như vậy, Mạnh Hạo quay người nhìn về phía Bách Linh dài, dù tập trung nhưng cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thanh đâu cả. Hắn chỉ biết trầm mặc, rồi lấy ra Như Ý ấn đưa linh lực vào, liền cảm nhận được một lực lượng truyền tống bên trong truyền ra.
Chỉ là hắn cũng không có cách nào thúc dục truyền tống đi ngay được, cần có một khoảng thời gian chờ đợi nữa. Mạnh Hạo bèn hít sâu vào một hơi, nhanh chóng bay tới đỉnh một ngọn núi cao trước mặt khoanh chân ngồi xuống. Hắn không quan tâm tới hết thảy mọi chuyện bên ngoài nữa, mà chỉ tập trung đưa linh lực vào bên trong ấn, đồng thời cảm nhận lực truyền tống ngày một mạnh mẽ hơn.
“Ước chừng cần nửa nén hương nữa a…” Chung quy vì chưa từng dùng Như Ý ấn trước kia, lúc này mang ra sử dụng hắn mới có thể phát hiện ra một chỗ vô cùng tai hại lúc này.
Chỗ tốt là hắn hiện thời coi như cũng an toàn, bốn phía không còn người, chỉ là lúc này Hoàn mỹ đạo đài bên trong người hắn còn có thể chống lại lực hút từ Bách linh đài đang tỏa hào quang rực rỡ phía xa kia, nhưng trong khoảng thời gian quá lâu hắn cũng không chắc mình có thể áp chế mãi được, đành cố gắng ngưng thần mở ra Như ý ấn mà thôi.
“Không biết sau khi truyền tống được ra bên ngoài, thì mình sẽ ở nơi nào a…” hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, cảm nhận được lực truyền tống trong Như Ý ấn mạnh mẽ rồi, bèn đưa tay ấn xuống mặt đất. Một lát sau, xung quanh hắn bụi đất quay cuồng mù mịt, rồi một nhánh dây leo bay ra hóa thành một quả Tử kim bằng nắm tay, được Mạnh Hạo chụp lấy thu vào trong túi trữ vật
Nhưng đột nhiên ngay lúc này, bên ngoài Bách linh Đài đang trôi nổi trên không trung phía xa kia bỗng lóe lên một đạo tàn ảnh không lớn, thình lình hiện ra rõ ràng là vật Mạnh Hạo đã được diện kiến bên trong Phương đỉnh, sau đó nương theo truyền tống của Hàn Bối mà đi ra bên ngoài…Bì Đống a!
Nó đang lơ lửng giữa không trung, lộ ra khuôn mặt già nua đang hiếu kì nhìn Bách Linh đài phía trước.
Nhìn chốc lát, đột nhiên nó thét lên âm thanh chói tai, âm thanh gào rú kinh thiên động địa khiến cho cả bầu trời bỗng chốc mà nổi lên gió mây vần vũ, mặt đất run rẩy. Bách Linh đài cũng chịu ảnh hưởng của tiếng thét này mà run rẩy chấn động như muốn sụp đổ, mà mấy trăm thân ảnh mơ hồ đang vờn quanh Bách lôi đài cũng đồng loạt gào thét ầm ĩ, trên thân thể họ cũng dần xuất hiện từng đạo từng đạo tia điện hình vòng cung chớp lóe.
Mà ngay lúc nó vừa xuất hiện, thiên địa biến đổi như vậy, ngay bên dưới Bách linh đài, tám tu sĩ Kết đan đang khoanh chân ngồi ở trung tâm của vòng tròn gồm gần một ngàn đệ tử Thanh La tông hợp thành, bỗng nhiên đồng loạt mở mắt mạnh mẽ nhìn thẳng lên trên bầu trời.
“Xuất hiện !!"
"Vật đó chính là Cực Yếm?"
Tâm thần của tám người đều vô cùng kích động, đồng thời phấn chấn bấm niệm pháp quyết rồi áp chặt hai tay vào tay người bên cạnh hình thành một vòng tròn khép kín giữa tám người. Lập tức hình thành một vòng hào quang, rồi hai vị Nguyên Anh Tử La lão tổ và vị mỹ phụ trung niên kia nháy mắt xuất hiện bên trong vòng tròn này.
“Cuối cùng cũng nhử được nó ra!”
“Hôm nay lão phu nhất định phải bắt cho được vật này!” Hô hấp của Tử La lão tổ cũng có chút dồn dập, hai mắt không chớp nhìn vào Bì Đống phía trên bầu trời đầy khát vọng.