Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần hết tháng 05 này rồi, độc giả chưa vote cho bọn mình thì hãy qua event trên diễn đàn của bachngocsach, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình nhé!!!!!!!

Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc

Link bình chọn: http://bachngocsach.com/forum/threads/13198/

Mỗi cá nhân các bạn được chọn lấy ba người trong số mười người được nêu tên. Đừng tiếc chút ít thời gian đăng ký tài khoản và bình chọn ủng hộ cho ba người bọn mình mọi người nhé!!!!!

***

Nhưng... Khi tên tu sĩ đầu to muốn lập tức liều hết tất cả, thì bỗng nhiên, vốn sau khi kiếp vân tiêu tán, trời trong nắng ấm, đột nhiên có một tia chớp xuất hiện, ầm ầm đánh xuống chỗ Mạnh Hạo.

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp rơi lên trên cái mũ của Mạnh Hạo, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Mạnh Hạo lông tóc không tổn hao gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một làn khói xanh từ trên mũ bay ra. Một màn này khiến cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng toàn bộ vòm trời vẫn là trời trong nắng ấm như trước, giống như đạo thiểm điện này chỉ là ngoài ý muốn.

“Đó là khí tức thiên kiếp...” Mạnh Hạo nhíu mày. Tia chớp này không tạo thành tổn thương đối với hắn, đã bị Bì Đống hóa thành mũ hấp thu rồi.

Bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt còn có tên tu sĩ đầu to. Gã cũng vô thức ngẩng đầu, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, rất nhanh lui về phía sau, dùng toàn lực bay nhanh, tranh thủ kéo dài khoảng cách.

Mạnh Hạo cau mày, hắn mơ hồ có loại dự cảm không ổn. Đạo thiểm điện lúc vừa rồi thật sự là quá đột ngột, không có chút dấu hiệu nào báo trước. Bầu trời rất xanh, xanh thẳm vạn dặm, nhưng dạng bầu trời này, rõ ràng lại rơi xuống một đạo thiên lôi.

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân. Sau khi hắn đem linh thức tản ra, thời khắc cảnh giác bầu trời, thì ánh mắt nhìn về phía tên tu sĩ đầu to ở phía xa xa lúc này đã không thấy tung tích.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng rồi lại cất bước đuổi theo.

Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Sắc mặt của tên tu sĩ đầu to càng tái nhợt, không ngừng bỏ chạy. Sau cả ngày chạy trốn, lúc này đan dược chữa thương ở trong túi trữ vật của gã đã hoàn toàn trống trơn, thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, giờ phút này tu vi có thể phát huy chỉ không đến bốn thành.

“Chết tiệt, chết tiệt...” Hai mắt gã tràn ngập tơ máu, nghiến răng nghiến lợi. Ở phía sau gã, thân ảnh của Mạnh Hạo như tủy trong xương đang đuổi theo.

Thỉnh thoảng lại có một đạo đan khí gào thét mà đến, khiến cho tên tu sĩ đầu to này kinh hãi lạnh mình. Gã ngoại trừ liều mạng chạy trốn, thì không nghĩ ra chút biện pháp nào.

“Rốt cuộc thì hắn muốn đuổi đến khi nào!” Tu sĩ đầu to cảm giác mình chạy sắp liệt rồi. Gã có thể phát giác ra, tóc đỏ cùng với mặt rỗ đã là lành ít dữ nhiều. Tham gia vào chuyện này có mấy trăm người, giờ phút này chỉ còn lại mỗi một mình mình. Gã không chỉ một lần hối hận, đối với cái kẻ đang không ngừng đuổi theo ở sau lưng, làm cho mình chật vật như thế này, đã sinh ra sự sợ hãi mãnh liệt.

Giờ phút này thấy đan khí của đối phương gào thét lao đến, tu sĩ đầu to phun ra một ngụm máu tươi, hai chân chớp mắt hóa thành hư vô, như có quỷ ảnh quấn quanh, khiến cho tốc độ của gã bạo tăng, một lần nữa kéo ra khoảng cách.

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng kỳ dị. Đến lúc này hắn đều biết mỗi lần sắp đuổi kịp, thì tên tu sĩ đầu to này lại dùng ra thủ đoạn ác quỷ này, nháy mắt kéo dài ra khoảng cách.

Loại tình huống này Mạnh Hạo gặp không nhiều lắm, giờ phút này trong lúc truy kích, thì ở phía sau hắn, hơn một trăm tu sĩ kia đang gấp rút kéo tới. Tốc độ của bọn hắn không thể nào so sánh được với Mạnh Hạo, nhưng bốn phía của bọn hắn tồn tại huyết thân của Mạnh Hạo, mang bọn hắn đi về phía trước, nên mới có thể miễn cưỡng mà theo sau được Mạnh Hạo.

Giờ phút này đã là hoàng hôn, lờ mờ có thể nhìn thấy vùng đất phía trước là một mảnh bình nguyên. Ở trên bình nguyên này có không ít chỗ vờn quanh, giống như hợp thành một hàng rào.

Bên trong hàng rào có khoảng chừng hơn một trăm tu sĩ, vốn đang khoanh chân ngồi. Nhưng lúc này nguyên một đám đều mở mắt ra, lại càng có ba lão giả bay nhanh ra, nhìn về phía tên tu sĩ đầu to ở giữa không trung đang phi tốc bay đến.

“Là lão tổ của Đông Lạc Thành Kỳ Vật Tông Âu Dương tiền bối!”

“Đích thật là Âu Dương tiền bối, nhưng sao hắn lại đang chạy trốn?” Ba người này biến sắc. Khi bọn họ còn đang chần chừ, thì tên tu sĩ đầu to ở giữa không trung đang gào thét bay đến, liếc mắt đã nhìn thấy bọn hắn, trong mắt lập tức lóe lên kinh hỉ.

“Ba vị đạo hữu, nhanh chóng giúp ta ngăn cản ác đồ sau lưng. Người này thừ dịp lão phu bế quan hèn hạ đánh lén, làm hại lão phu lúc này tu vi ngã xuống. Đạo hữu chỉ cần giúp ta ngăn cản một chút là được rồi. Lão phu chỉ cần thời gian nửa nén hương là có thể khôi phục được tu vi, đến lúc đó sau khi chém giết người này, nhất định sẽ đại báo cho ba vị, tương trợ ba vị Kết Đan thành công!” Tu sĩ đầu to cấp tốc mở miệng, trong giọng nói không có lo lắng, mà lộ ra vẻ trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm.

Sau khi nói xong, tu sĩ đầu to không có chút nào dừng lại, mà bay thẳng về phía xa xa. Về phần những người ở đây có nghe theo hay không, theo gã cân nhắc, thì có thể nghe theo là tốt nhất, mà nếu không nghe thì gã cũng không có biện pháp nào.

Ba người này đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi nghe được lời nói của tu sĩ đầu to, thì trái tim tức thì nhảy lên bang bang. Tương trợ Kết Đan, một câu nói kia đối với ba người bọn họ mà nói thì có thể so sánh được với vô thượng truy cầu.

Giờ phút này sau khi do dự một chút, biết rõ người có thể đánh lén nhất tông lão tổ thì tuyệt đối không phải là kẻ yếu, chắc chắn phải là Kết Đan, nhưng cái hấp dẫn kia thật là kinh người. Lúc bọn hắn đưa mắt nhìn nhau một cái, thì Mạnh Hạo đã cất bước đuổi đến, phía sau hắn có hơn một trăm người đang gào thét.

Điều này khiến cho tu sĩ nơi đây lập tức khẩn trương. Ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia lại càng thêm do dự, nhưng một người ở trong đó lại cắn răng một cái, rồi cất bước đi ra, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.

“Tiền bối dùng bước, tại hạ...”

“Cút!” Mạnh Hạo thần sắc lãnh đạm, chậm rãi mở miệng.

Tên tu sĩ Trúc Cơ ôm quyền kia sắc mặt biến hóa, da đầu run lên. Bị ánh mắt của Mạnh Hạo quét qua mà gã lập tức có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, nhưng khi nghĩ đến tên tu sĩ đầu to tương trợ Kết Đan thì đáy lòng lại chần chừ.

Nhưng hai người khác ở bên cạnh gã đã lập tức đem gã giữ chặt, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền, đáy lòng chấn động, không dám đi ngăn cản chút nào. Dù bọn hắn có thèm muốn hứa hẹn của tu sĩ đầu to, nhưng vừa rồi khi Mạnh Hạo cất tiếng, thì trong mắt lại hiện lên lãnh mang, khiến cho người ta sau khi nhìn thấy, thì trong đầu ù ù, đạo đài trong cơ thể run rẩy.

Mạnh Hạo không có dừng chân, thân thể gào thét đi qua. Hơn một trăm người được huyết thân tương trợ bay tới ở phía sau thì đều cười lạnh nhìn đám tu sĩ ở nơi đây, như một cỗ sao chổi ở giữa không trung bay đi.

Cho đến thật lâu sau khi bọn hắn rời đi, ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ này mới hít vào một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt. Bọn hắn đều hiểu rõ, vừa rồi một chớp mắt kia, chính mình vì lòng tham mà đã nửa bước bước vào tử vong.

“Người này là ai, mà lại có thể làm cho Âu Dương tiền bối chạy trối chết như thế...” Ba người nhìn nhau một cái, trầm mặc không nói.

Giữa không trung, tay phải Mạnh Hạo nâng lên vung về phía trước. Lập tức bốn phía vặn vẹo, một đạo ánh sáng màu vàng kim hình cung lập tức bay múa, lao thẳng đến chỗ tên tu sĩ đầu to. Nhưng chưa kịp tới gần, thì tên tu sĩ đầu to này đã phun ra máu tươi, hai chân lập tức mơ hồ, tốc độ bạo tăng. Sau khi tránh được thuật pháp của Mạnh Hạo thì đã xuất hiện ở bên ngoài ngàn trượng, bay thẳng đến xa xa.

“Chạy nhanh lắm!” Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cất bước cấp tốc mà đi. Đoạn đường đuổi giết này, tốc độ của đối phương đã làm cho Mạnh Hạo đặc biệt chú ý, nên lúc này đáy lòng cũng đã nổi lên không ít ý niệm, nổi lên hứng thú đối với thuật pháp truyền thừa của tên tu sĩ đầu to này.

Sắc mặt của tu sĩ đầu to trắng bệch, giờ phút này đang cắn răng bay nhanh. Trái tim của gã cấp tốc nhảy lên, nguy cơ sinh tử hiện hiện ra ỏ đáy lòng. Ý niệm duy nhất ở trong đầu lúc này là dùng tất cả biện pháp chạy thoát khỏi trận đuổi giết này.

Đáy lòng gã càng thêm đắng chát. Sau khi Kết Đan, luôn là gã đuổi giết người khác, bị người đuổi giết giống như chó nhà có tang như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

“Nếu như hôm nay ta có thể đào thoát, tất cả khuất nhục, nhất định trả lại gấp trăm lần!” Ánh mắt của tu sĩ đầu to lộ ra điên cuồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã là ngàn trượng.

Nửa ngày sau, dựa vào tốc độ gần như cực hạn của Kết Đan, tu sĩ đầu to đã nhìn thấy được một tòa thổ thành ỏ phía xa xa. Dù không phồn hoa bằng thành trì của Cửu Minh, nhưng ở trong tòa thổ thành này cũng có một phương thế lực tồn tại.

“Trần đạo hữu!” Không đợi tới gần thổ thành, tu sĩ đầu to đã lập tức gấp giọng mở miệng. Lúc lời nói truyền ra, lập tức ở trong tòa thổ thành này có một đạo cầu vồng gào thét bay lên. Bên trong cầu vồng là một đại hán đang ở trần, một đầu tóc đen phấp phới, tu vi Kết Đan trung kỳ. Giờ phút này sau khi nhìn thấy tu sĩ đầu to, thì đại hán này sững sờ.

“Âu Dương lão ca, ngươi đây là...”

“Trần đạo hữu giúp ta ngăn cản ác đồ sau lưng, tu vi của hắn giống như của ngươi, thừa dịp ta bế quan đến thời khắc mấu chốt đã đánh lén. Ta bị trúng độc, cần thời gian một nén nhang để áp chế. Ân này của Trần đạo hữu, lão phu chắc chắn đại báo!” Tu sĩ đầu to gấp gáp mở miệng, vừa nói vừa gào thét bay qua bên người đại hán này.

Hai mắt của đại hán này lóe lên. Đúng lúc này, thân ảnh của Mạnh Hạo gào thét bay đến, hắn liếc mắt đã thấy được tòa thổ thành này, thấy được tu sĩ đầu to bay qua vị đại hán kia.

“Lại một kẻ không biết sống chết.” Thân hình Mạnh Hạo nháy mắt đuổi theo.

“Đạo hữu dừng bước, thành trì của Trần mỗ không cho phép phi hành!” Đại hán họ Trần vốn do dự, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, phát giác ra tu vi của Mạnh Hạo quả thật là Kết Đan trung kỳ, lúc này đáy lòng mới có chút yên tâm. Tuy nhiên kim quang cùng với cảm giác nguy hiểm ở trên người Mạnh Hạo lại làm cho đại hán này vẫn rất cẩn thận.

Trong lúc lời nói của gã truyền ra, bên trong thổ thành có hơn hai trăm tu sĩ ngay ngắn bay lên, tản ra khí thế, tạo thành phong tỏa. Cả đám đều mang ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

Những người này có tu vi không đồng đều, không có Kết Đan, phần lớn đều là Trúc Cơ và Ngưng Khí, nhưng trên người đều có sát khí nồng đậm, hiển nhiên là đã giết không ít người.

Đối với cái loại người muốn chết này, Mạnh Hạo không để ý đến, thân hình nhoáng một cái gào thét bay đi. Đại hán này biến sắc, tay phải nâng lên đang định bấm niệm pháp quyết, thì bỗng nhiên, gã nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo.

Đó là một ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí. Bị ánh mắt này quét qua, đáy lòng đại hán này nổ vang, Kết Đan trong cơ thể phát ra âm thanh ken két, lại trực tiếp xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn. Gã hoảng sợ, nhưng chưa kịp lui về phía sau thì Mạnh Hạo đã tới sát ngay bên cạnh, tay phải nâng lên đánh xuống một quyền vào ngực đại hán này. Sau khi thân hình của hắn gào thét bay nhanh qua tòa thổ thành này, đại hán kia phun ra một ngụm máu tươi, thân hình oanh một tiếng sụp đổ chia năm sẻ bảy.

Cái chết của gã khiến cho những tu sĩ khác ở trong thành sắc mặt đại biến, rối rít hoảng sợ.

“Người ở nơi đây, người quy thuận không giết, người không thuận không lưu!” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Hắn biết rõ ở Mặc Thổ thì không thể mềm lòng, chỉ có tàn nhẫn mới có thể lập uy, mới có thể làm cho người kính sợ. Giờ phút này khi giọng nói của hắn truyền ra, hơn một trăm tu sĩ theo huyết thân mà đến ở phía sau lập tức tràn ngập sát cơ, thẳng đến những tu sĩ trong thành mà đi. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh giết chóc kinh thiên, tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra.

“Ta ngược lại muốn nhìn xem, trên đoạn đường này ngươi có thể hại chết bao nhiêu người!” Mạnh Hạo nhìn qua tu sĩ đầu to đang cấp tốc bỏ chạy, trong mắt lóe lên sát khí, mãnh liệt đuổi theo.

Nhưng tốc độ của tên tu sĩ đầu to này cực kỳ quỷ dị, đoạn đường này nếu Mạnh Hạo không dùng toàn lực, thì cơ hồ là rất khó truy tìm. Tên tu sĩ này làm cho người ta cảm giác giống như là cá chạch, rất khó mà bắt được.

Đặc biệt là bí thuật bạo tăng tốc độ kia, đã nhiều lần kéo ra khoảng cách với Mạnh Hạo. Càng làm cho Mạnh Hạo ngạc nhiên, là tên tu sĩ đầu to này hình như có loại trực giác khủng bố với nguy hiểm. Chỉ cần Mạnh Hạo vừa mới định ra tay, thì giống như đối phương có thể đoán ra, mấy lần tránh đi.

“Phế vật chết tiệt, lại vô pháp ngăn cản nửa hơi thời gian!!” Tu sĩ đầu to nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù, toàn thân chật vật. Gã lúc này đang thở hồng hộc, đã mỏi mệt đến cực hạn. Nhưng thấy Mạnh Hạo lại đuổi theo thì hét lớn một tiếng tiếp tục bay nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK