“Tử Khí Đông Lai, tu chín loại tử khí trong thiên địa, dẫn về phương Đông, minh nhật nguyệt chi khởi, xem ánh mặt trời, nuốt ánh sáng mặt trăng...” Sở Ngọc Yên chậm rãi mở miệng, nói ra công pháp bất truyền của Tử Vận Tông.
Nàng thấy Mạnh Hạo dường như đang suy nghĩ, từ từ nói ra, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
“Hắn nhất định đoán ra ta không phải vì một bộ y phục, nhưng ta đoán chắc hắn sẽ mắc bẫy. Bởi vì khát khao muốn mở ra túi trữ vật của hắn không ít hơn ta! Hắn cũng không biết là dùng thuật này rất khó khăn mới mở ra túi trữ vật trong khoảnh khắc, hắn cũng sẽ không lấy y phục cho ta, mà muốn lấy ra những pháp bảo hoặc là đan dược khác. Nhưng cho dù hắn lấy ra cái gì, chỉ cần hắn đã tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai này, thì cuộc đời này của hắn liền đã phế!” Sắc mặt của Sở Ngọc Yên nhìn không ra chút biến hóa nào, vẫn từ từ nói xong khẩu quyết.
Cái này căn bản cũng không phải Tử Khí Đông Lai chân chính, mà sau khi Tử Vận Tông sửa đổi, tạo ra một bộ công pháp càng tuyệt mật hơn, công pháp này ngay cả Vương Đằng Phi cũng không biết, là công pháp mà Tử Vận Tông truyền thụ cho một số người đặc thù. Những người này tu hành công pháp này chỉ có một mục đích, đó là cung cấp linh lực và sinh cơ cho thiên kiêu của tông môn.
Mỗi một thiên kiêu của Tử Vận Tông đều được ban cho một lần tư cách tuyển người tu hành Tử Khí Tây Khứ. Một khi tuyển chọn xong, sẽ được các trưởng lão trong tông môn giúp đỡ để duy trì sự ổn định. Người đã tu hành công pháp Tử Khí Tây Khứ đều không cách nào có thể giãy dụa phản kháng. Bọn họ cũng có thể được coi là một dạng phân thân khác của thiên kiêu trong tông môn, lúc nào cũng có thể bị hút đi tất cả tu vi cùng với sinh cơ.
Hai bộ công pháp hỗ trợ nhau, mới khiến cho Tử Vận Tông có được địa vị như ngày nay ở Nam Vực.
Đối với Sở Ngọc Yên, nàng chưa bao giờ triển khai công pháp Tử Khí Tây Khứ với bất kỳ ai. Hôm nay, vì cũng không còn cách nào khác, nên nàng mới thi triển công pháp này. Thuật pháp này rất mạnh, nhưng đồng thời cũng có chút tai hại. Vì thế mới cần có trưởng lão ở bên cạnh hộ pháp để tránh xuất hiện những việc ngoài ý muốn. Thậm chí còn xuất hiện xu thế phản nghịch.
“Đoạn khẩu quyết thứ nhất này, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, thì ta sẽ đưa cho ngươi một giọt máu tươi. Bởi vì tại đây không có mặt trời, ngươi không thể nhìn thấy nhật nguyệt, nên khó có thể hấp thụ tử khí ở trong đó. Nhưng trong máu của ta có ẩn chứa ý nghĩa của nó, có thể giúp ngươi tu luyện công pháp này.” Vẻ mặt Sở Ngọc Yên bình tĩnh, chầm chậm nói ra.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc Yên, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Trước khi Sở Ngọc Yên đọc ra khẩu quyết này, thì Mạnh Hạo cũng đã đoán được nàng không có hảo ý, nhưng không rõ cụ thể thế nào. Giờ phút này hắn nghe xong đoạn khẩu quyết thứ nhất, thì đã lờ mờ đoán được. Điểm mấu chốt là ở khẩu quyết tu luyện của công pháp này. Tám chín phần mười là sẽ mở ra được túi trữ vật, nhưng đồng dạng sẽ lưu lại tai họa ngầm.
Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, bước vài bước đi tới trước mặt Sở Ngọc Yên. Hắn ngồi xổm xuống, dùng một tay kéo lấy đầu Sở Ngọc Yên. Sở Ngọc Yên muốn giãy dụa, nhưng khí lực không khỏe bằng Mạnh Hạo. Lúc này nàng giãy dụa khiến thân thể lại lộ ra nhiều thêm nữa...
“Mạnh Hạo ngươi muốn làm gì...” Sở Ngọc Yên mặt mày biến sắc, gấp gáp mở miệng, trong lòng lại càng hoảng loạn đến cực độ, thân hình cũng đã run lên. Giờ phút này khoảng cách giữa nàng và Mạnh Hạo quá gần, đôi môi hai nhSở Ngọc Yên cũng chỉ cách nhau có vài tấc, thậm chí nàng còn cảm nhận được cả hơi thở trong miệng của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo giữ đầu nàng rất chặt, giống như là kìm sắt, khiến nàng căn bản là không có cách nào rụt lại.
“Ngươi không phải là muốn đưa cho ta máu tươi hay sao, Mạnh mỗ tự mình tới lấy.” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, đồng thời ấn mạnh đầu của nàng xuống, cắn một cái lên vai thơm của Sở Ngọc Yên. Mạnh Hạo cắn rất mạnh, xé rách làn da, đâm vào tận trong thịt. Sở Ngọc Yên đau đến thân hình run rẩy, trong mắt hiện ra hận ý vô cùng mãnh liệt.
Cử chỉ của Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên lúc này, nếu nhìn từ xa, thì rất giống một đôi đạo lữ đang ôm nhau.
Một lát sau, Mạnh Hạo buông lỏng miệng ra. Lúc đứng dậy cũng không nhìn Sở Ngọc Yên cái nào mà bước về chỗ cũ khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng vẫn còn vương mấy giọt máu tươi. Hắn nhắm mắt, lập tức dựa theo khẩu quyết Sở Ngọc Yên nói lúc trước bắt đầu tu luyện. Sở Ngọc Yên hô hấp dồn dập, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn chắm chằm vào Mạnh Hạo, hận ý ngập trời.
“Đợi ngươi tu luyện xong thuật này, ta sẽ hút đi tất cả tu vi của ngươi, đem ngươi chém làm muôn mảnh. Rồi mượn lực lượng của ngươi kích phát lạc ấn để cho người của Tử Vận Tông có thể tìm đến được nơi đây.” Sở Ngọc Yên nói thầm ở trong lòng,
Nàng thề sẽ đem tất cả sỉ nhục ngày hôm nay, sau này phải trả lại gấp mấy lần. Nhất là bờ vai lúc này đang đau đớn kịch liệt, dấu răng ở chỗ đó, nàng lại càng khó có thể chấp nhận được.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo bỗng mở hai mắt. Trong mắt hắn lúc này có một vệt tím nhạt xuất hiện. Sở Ngọc Yên nhìn thấy vệt tím này thì lập tức cảm thấy phấn chấn.
“Đoạn khẩu quyết thứ hai.” Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng.
"Tử khí thuộc về hồ, nhuộm đạo đài chi bờ, cửu chuyển ba tầng vờn quanh, hóa tử long lạc ấn... Sở Ngọc Yên không chút do dự, lập tức nói ra khẩu quyết đoạn thứ hai.
Thời gian tiếp tục trôi qua, nhưng lần này lại dài dằng dặc, khiến cho trong lòng Sở Ngọc Yên hiện lên chút chần chừ.
“Ta ở tông môn đã tận mắt nhìn thấy trưởng lão hộ pháp cho người tu luyện Tử Khí Tây Khứ mà Lý sư huynh tuyển chọn. Lúc ấy, người nọ chỉ cần một canh giờ là xong, sao tên Mạnh Hạo này lại chậm như vậy?”
Trong lúc Sở Ngọc Yên còn đang chần chừ thì hai canh giờ đã trôi qua. Lúc này Mạnh Hạo mới mở mắt ra, vệt tím trong mắt đã càng đậm thêm nữa... Nhìn thấy ánh tím đậm trong mắt Mạnh Hạo, trong lòng Sở Ngọc Yên mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không còn chần chừ nữa.
“Hẳn là tư chất của hắn tầm thường nên tu luyện mới chậm như vậy.” Nghĩ như thế, Sở Ngọc Yên bắt đầu đọc ra đoạn khẩu quyết thứ ba.
Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ. Hắn trầm ngâm một lát rồi mới một lần nữa nhắm mắt ngồi xuống. Lần này thời gian lại càng lâu, tới tận hai ngày mới kết thúc. Khi hắn mở mắt ra thì trong mắt ánh sáng tím tràn ngập, đồng tử của hắn đã hoàn toàn trở thành màu tím. Thậm chí thân thể của hắn cũng có ánh tím nhàn nhạt tỏa ra.
Sở Ngọc Yên vốn có chút không yên lòng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh tím nồng đậm trong mắt Mạnh Hạo, lại mơ hồ cảm nhận được tu vi trong cơ thể bị dẫn động sôi trào lên, trong lòng lập tức trở nên kiên định.
“Chỉ còn một bước cuối cùng. Xong bước này hắn chạy trời cũng không khỏi nắng.” Hai mắt Sở Ngọc Yên lóe lên một tia nhỏ bé khó có thể nhận ra.
“Bây giờ cần chúng ta đồng tu, ta cho ngươi mượn lực để khiến túi trữ vật mở ra trong chớp mắt. Trong chớp mắt đó hắn phải chú ý tập trung toàn bộ tinh thần, không được buông lỏng. Nếu không, qua cái chớp mắt đó, nếu không lấy ra được, thì cũng... không còn lần cơ hội thứ hai.” Sở Ngọc Yên nói xong, cố gắng đè nén sự chán ghét ở trong lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Hạo, nâng hai tay lên.
“Nhịn thêm một lát nữa, hết thảy liền chấm dứt.” Sở Ngọc Yên thầm cười lạnh ở trong lòng. Mạnh Hạo mặt không biểu tình, con ngươi màu tím lạnh lùng liếc nhìn Sở Ngọc Yên. Sau khi lấy ra túi càn khôn đặt ở một bên, Mạnh Hạo nâng hai tay lên chạm vào tay Sở Ngọc Yên. Ngay lập tức, tu vi bị áp chế trong cơ thể hai người lập tức chấn động, dường như đồng thời sôi trào.
Cảm giác sôi trào càng ngày càng mãnh liệt. Thời gian dần trôi qua, trên thân thể hai người phát ra từng đợt bạch khí, mộ hôi chảy xuống ròng ròng từ trên gương mặt. Mạnh Hạo lúc này cảm nhận rất rõ ràng, luồng linh lực màu tím trong cơ thể dường như đang nhận được sự triệu hoán nào đó. Trong chốc lát theo hai tay của mình thẳng đến Sở Ngọc Yên. Cùng lúc đó, ánh sáng tím trong mắt hắn cũng đã bắt đầu nhạt đi.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, tu vi bị áp chế trong cơ thể hắn cũng đồng thời xuất hiện một tia buông lỏng, khiến cho hắn có thể phát một tia linh lực ra bên ngoài. Mạnh Hạokhông chút do dự, liền đem tia linh lực này tiến vào bên trong túi càn khôn. Túi càn khôn lóe lên hào quang, bay ra một vật.
“Tử Khí Đông Lai tây khứ, kết!” Sở Ngọc Yên cũng không nhìn vật vừa bay ra từ túi càn khôn là vật gì, lập tức mở miệng, trong mắt lộ ra mãnh liệt hào quang.
Gần như lúc nàng vừa nói ra, tu vi từ chỗ Mạnh Hạo lập tức nhất tề hướng về chỗ Sở Ngọc Yên, khiến cho tinh thần của Sở Ngọc Yên cực kỳ phấn chấn. Nhưng... Trong thời gian hai hơi thở, toàn bộ tu vi của Mạnh Hạo bị hút đi, lại không có nửa điểm bị Sở Ngọc Yên hấp thu.
“Hắn có tu vi Trúc Cơ, không có khả năng ta chỉ hút được chỉ một chút như vậy... Chuyện này...” Sở Ngọc Yên biến sắc. Khi nàng ngẩng đầu lên, liền lập tức nhìn thấy trên khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một vòng mỉa mai giống như cười mà không phải cười. Giờ phút này, đồng tử trong mắt Mạnh Hạo đã không còn chút sắc tím nào.
Việc này khiến cho trong lòng Sở Ngọc Yên bỗng cảm thấy bất an. Sắc mặt nàng đại biến, lộ ra vẻ không thể nào tin, theo bản năng liên tục lùi lại về phía sau mấy bước.
“Ngươi...”
“Đa tạ Sở đạo hữu.” Mạnh Hạo hở hững mở miệng. Hắn nâng tay phải đem vật vừa bay ra khỏi túi càn khôn cầm trong tay.
Đó là một khối linh thạch, nhưng cũng phải linh thạch bình thường, mà là một trong ba khối linh thạch lớn còn sót lại trong túi trữ vật của Mạnh Hạo!
Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch, dựa vào nham bích phía sau lưng. Trong lòng nàng đang có sóng lớn ngập trời, nàng không hiểu vì sao công pháp Tử Khí Tây Khứ này lại thất bại. Nhưng lúc trước nàng cảm nhận rõ ràng là Mạnh Hạo đích đích xác xác đã tu hành thuật này, hơn nữa cái sắc tím trong mắt kia cũng tuyệt đối không có khả năng là hư giả. Bằng không cũng không thể khiến cho tu vi trong cơ thể mình sôi trào, càng không có khả năng lúc đó mình hút đi được một chút xíu như vậy.
Thân hình Sở Ngọc Yên run rẩy. Kế hoạch này là nàng tạm thời nghĩ ra, tồn tại không ít sơ hở. Nhưng đây vốn là một lần đánh bạc, đối phương nhất định là sẽ động tâm. Mà cho dù có đề phòng, thì một khi đã vào tròng thì tuyệt không có khả năng trốn thoát.
Nhưng hôm nay, sự thật đang bày ra ở trước mắt, khiến cho Sở Ngọc Yên chấn động. Lúc nàng nhìn về phía Mạnh Hạo, lập tức có cảm giác đối phương thâm bất khả trắc. Càng không hiểu nguyên nhân, thì loại cảm giác này càng mãnh liệt.
Nếu như chỉ có thế thì cũng thôi. Nhưng rất nhanh, Sở Ngọc Yên liền chú ý tới khối linh thạch lớn mà Mạnh Hạo cầm trong tay. Sau khi nhìn thoáng qua, hai mắt nàng bỗng nhiên co rút lại. Lúc cẩn thận nhìn lại, lập tức há hốc mồm, hô hấp đều dồn dập cả lên, trong mắt lại hiên lên vẻ không dám tin.
“Đây là... Cực phẩm linh thạch!!” Sở Ngọc Yên nghẹn ngào.