Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo khẽ ồ nhẹ lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người dùng cách thức này để né tránh quyền phải phản kích của mình. Tuy nói một quyền này là hư ảo, nhưng có thể tránh được như vậy có thể thấy người này cũng không hề tầm thường.

“Không phải là theo Nghiêm Tung đến đây. Dùng cách thức che giấu của gã đến đây thì cũng có thể dễ dàng đoán ra cũng không phải bản thể của ta đến gặp hắn. Trong khi người này lại gắng sức né tránh một quyền phải của ta…

Như vậy xem ra, hắn không biết một quyền trên tay phải của ta là hư ảo, cũng không biết đây không phải là bản thể của ta!”

“Nếu không biết đây không phải là bản thể của ta, như vậy có thể suy đoán ta gặp được ở đây chính là ngoài ý…Thành trì lớn đến như vậy cũng không có khả năng ngoài ý gặp được đấy, xem ra tu sĩ Tây Mạc không biết dùng cách gì có thể tiềm hành vào thành trì như hắn hẳn cũng không phải là một người!” Trong lúc nhánh roi màu xanh tiến đến, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng rồi tùy ý để cho cây roi này quất lên người.

Ầm một tiếng, cả người Mạnh Hạo vỡ tan hóa thành vô số khí tức tứ tán ra khắp nơi.

Một tiếng kêu kinh ngạc từ trong hư vô truyền ra, ngay sau đó cây roi màu xanh này cũng lập tức rút lui, dường như trong lòng tên tu sĩ Tây Mạc thần bí này cũng xuất hiện một dự cảm không lành.

Ngay khi người này muốn lùi về, thì khí tức tan vỡ trên thân thể Mạnh Hạo lại lần nữa mãnh liệt mà nhanh chóng ngưng tụ lại ở phía trước. Lúc này lại hóa thành thân thể của Mạnh Hạo lại, sau đó hắn đưa tay trái nắm lấy thân roi đang muốn rời đi kia, rồi kéo mạnh về phía sau một cái.

“Đi ra cho ta!”

Một tiếng nổ vang lên, cây roi màu xanh kia bị Mạnh Hạo kéo mạnh, hắn chỉ chụp được cây roi không mà thôi, nhưng vẫn có thể thấy gợn sóng đang nhanh chóng lan ra phía xa. Tuy nhìn qua không thấy được bóng người, nhưng có thể thấy người kia đang dùng bí thuật bỏ chạy.

Mạnh Hạo cầm cây roi xanh này trong tay, ngọn roi nhanh chóng héo rũ xuống rồi nháy mắt đã trở thành tro bụi.

“Có thể xác định đại khái mọi chuyện cũng không có liên quan tới Nghiêm Tung.” Mạnh Hạo nhìn gợn sóng phía xa, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

“Chằng qua, nếu đã dám ra tay với Mạnh mỗ, ngươi trốn không thoát!” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, cả người cũng chợt mơ hồ, rất nhanh hóa thành mười đạo thân ảnh Mạnh Hạo, rồi trong nháy mắt tản ra các phương hướng khác nhau, nhanh chóng đuổi theo.

Cùng lúc đó, bản thể Mạnh Hạo đang ngồi trong đình viện, nhìn Liên hoa trước mặt, thần sắc đầy bình tĩnh tựa như những chuyện xảy ra ở bên ngoài vừa rồi liên quan tới Yêu thân của hắn cũng không khiến hắn quá để ý tới.

Mãi đến khoảng nửa nén nhang, Mạnh Hạo đứng dậy, vẻ mặt như bình thường mà bước ra khỏi đình viện. Trong đường phố đêm khuya này, tuy nhìn tốc độ hắn không nhanh, nhưng mỗi bước phóng ra lại hơn mấy trăm trượng đấy.

Không lâu sau, tại một góc hẻo lánh, bước chân Mạnh Hạo cũng dừng lại như đang chờ đợi gì đó. Cũng trong vài hơi thở này, đột nhiên phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một mảng gợn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán, hướng về nơi hắn gào thét mà đến. Cùng lúc đó, phía sau mảng gợn sóng là mười thân ảnh giống hệt Mạnh Hạo, thần sắc đầy âm lãnh truy kích theo sau.

Ô Mộc lạnh người đầy kinh hãi, gã là tộc nhân của một bộ phận tộc Ô Đạt Tây Mạc, lúc này tham gia trợ giúp Mặc Thổ Cung trong trận đại chiến này. Lúc trước trên chiến trường, gã cũng là một trong mấy trăm đám tu sĩ chạy thoát khỏi đám gai nhọn, mà bởi vì bản thân có Đồ Đằng Mộc thuộc tính, nên gã được phái đi tiềm nhập vào thành tiến hành theo kế hoạch ám sát trong đêm nay.

Cùng tham dự có hơn mười người, tu vi những người khác thế nào gã không chắc lắm, nhưng bản thân gã có tu vi Kết Đan hậu kỳ. Tu vi như vậy kết hợp với Đồ Đằng Mộc thuộc tính che đậy nên ngay cả Nguyên Anh cũng cần phải ngưng thần một chút mới có thể phát hiện ra gã được.

Nhưng gã chẳng thể nào nghĩ tới, bản thân vừa mới tiến vào trong thành, người đầu tiên gã gặp được lại chính là vị đại sự đã triệu hoán ra Kinh Thứ. Gã có chút do dự nhưng bởi vì tự tin vào Đồ Đằng Mộc thuộc tính của mình, tin rằng bản thân không thể khiến cho Kinh thứ phát hiện ra nên mới quyết đoán lựa chọn ra tay.

Hắn suy nghĩ rất rõ, bản thân nếu có thể giết được vị mạnh đại sư thần bí này, sẽ lập được đại công, sau này trở về bộ lạc hẳn sẽ rất được coi trọng. Quan trọng nữa là, cho dù có xảy ra chuyện gì thì bản thân cũng nắm chắc có thể chạy thoát an toàn.

Chỉ là gã không nghĩ tới đối phương lại chỉ là một phân thân hư ảo mà không phải là bản thể. Sau khi gã đầy sững sờ khi phát hiện ra được thì trong lòng cũng đầy kinh hãi, tranh thủ lui lại, trong lòng thầm mắng chửi đối phương vì sao nửa đêm mà lại còn đem phân thân chạy ra ngoài này nữa chứ.

Nhưng ngay sau đó, khiến gã càng thêm kinh hoảng là phân thân của vị Mạnh đại sư này trong thoáng chốc lại có thể xuất hiện hơn mười cái không ngừng truy kích, bao vây lấy mình. Nếu không phải bản thân hắn có thuật pháp che giấu và bỏ chạy kì dị, phối hợp với Đồ Đằng Mộc thuộc tính khiến cho người khác rất khó phát hiện thì đã sớm bị đối phương bắt được.

Lúc này gã rất vất vả mới có thể lê thân chạy ra được tới đây, đang nhanh chóng chạy về phía trước thì lại nhìn thấy Mạnh Hạo đã đứng sẵn ở nơi đó.

“Chết tiệt, vị Mạnh đại sư này chẳng những luyện đan, lại thêm Lôi pháp, lại đến phân thân chi thuật cũng đầy tinh thông, thế gian này sao lại có người nào yêu nghiệt đến như vậy chứ!”

Ô Mộc âm thầm chửi bới, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đang muốn ngăn cản trước mặt mình đầy khinh miệt.

“Bất quá cho dù ngươi có thêm thuật pháp kì dị hơn nữa, thì cũng không đủ tư cách lưu ta lại đấy!” Trong lòng gã hừ lạnh một tiếng, cả người nhoáng lên, gợn sóng trong nháy mắt này tản ra rồi phân chia thành mấy phần, ý định lại dùng phương pháp bỏ trốn kì dị kia mà vượt qua phân thân đối phương trước mặt này.

“Đồ Đằng chi đạo quả nhiên là có nhiều chỗ tham khảo.” Ngay khi Ô Mộc đang tới gần, thì đột nhiên gã nghe thấy thân ảnh Mạnh Hạo phía trước nói ra một câu.

Ngay khi mấy lời nói này rơi vào trong lòng Ô Mộc thì gã cũng không kịp phản ứng mà nhìn Mạnh Hạo nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đánh thẳng về phía mình.

Đất đai ầm ầm rung chuyển, hư vô bốn phía nhanh chóng bị cuốn ngược lại, một lực lượng như muốn xé rách tất cả ào lên trong chớp mắt bao phủ lấy Ô Mộc. Lúc này trong lòng gã đầy kinh hãi, nhanh chóng định lùi về phía sau. Nhưng một màn huyết quang màu đỏ thẫm xuất hiện trong nháy mắt bao phủ lấy tám hướng, xuyên qua cả thân thể gã, khiến cả người gã như dung nhập vào trong hư vô lúc này như bị lột ra, cứng rắn bị kéo ra bên ngoài.

“Không phải là phân thân!” Trong đầu Ô Mộc chợt ầm vang lên một tiếng, sắc mặt gã tái mét, đang lúc gã định triển khai thuật pháp thì Mạnh Hạo đưa hai mắt lạnh nhạt liếc nhìn một cái. Ánh mắt Mạnh Hạo lúc này như ẩn chứa tuế nguyệt bên trong khiến đầu gã nổ vang lên, rồi dường như đã mất đi năng lực suy nghĩ, tất cả mọi chuyện như trở nên chạm chạp, tựa như thời gian trôi qua trên người gã như chợt trở nên chậm chạp vô số lần.

Đến khi gã tỉnh táo lại, thì đã thấy tay phải Mạnh Hạo như đang xé rách lực lượng tuế nguyệt mà tiến đến, rồi bóp thẳng vào cổ gã một cái, hai mắt gã tối sấm lại rồi trực tiếp hôn mê.

Mạnh Hạo mang theo Ô Mộc, từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn vẫn cứ bình tĩnh như thường, hắn chậm rãi đi trên con đường phố này. Sau lưng hắn, những thân ảnh Yêu khí kia dần tiêu tán đi, chỉ còn lại một miếng mộc giản bay tới, rơi vào trong tay Mạnh Hạo. Hắn thoáng nhìn qua rồi thu hồi lại, sau đó lại mang theo Ô Mộc tiếp tục đi về hướng xa xa.

Đêm nay, Thánh Tuyết Thành cũng không hề bình tĩnh. Trong một đêm, có hơn năm mươi người đã bị âm thầm giết chết, thậm chí cũng có một ít tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc cũng bị giết.

Đến khi tứ đại trưởng lão tản ra lực lượng tu vi, thỉnh thoảng có tiếng nổ vang truyền ra, đấn khi trời sáng thì tất cả mới biến mất.

Bên ngoài hỗn loạn cũng không ảnh hưởng tới đình viện của Mạnh Hạo. Trong này, Mạnh Hạo đang lấy một chút huyết dịch của Ô Mộc, còn đang cắt nhỏ đám Đồ Đằng kia, nghiên cứu cẩn thận.

Mạnh Hạo có một loại cố chấp đối với Đồ Đằng, dường như hắn mơ hồ cảm giác đây chính là con đường mình bắt buộc phải bước qua để thành hoàn mỹ Nguyên Anh đấy.

“Đồ Đằng Mộc thuộc tính…có thể tránh né gai nhọn, xem ra cũng có liên quan tới thuộc tính Mộc.” Mạnh Hạo nhìn vào bình huyết dịch còn đang tràn ra một chút sinh cơ trong lòng bàn tay mình, cảm nhận Mộc thuộc tính bên trong đó, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Ô Mộc đang hôn mê đằng kia, nhìn vào ấn kí Đồ Đằng màu xanh lá cây trên cánh tay gã.

“Ngũ hành có Mộc, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành ngũ sắc: Trắng, xanh, đen, đỏ, vàng. Hoàn mỹ có thể thành Ngũ sắc Nguyên Anh…trong đó Mộc Nguyên Anh màu xanh. Nếu như ta có thể đạt được năm loại thuộc tính Đồ Đằng khác nhau, mỗi loại đều tu hành đến mức tận cùng, liệu có thể giống như Ngũ Hành luyện đan, có đủ ngũ sắc, luyện bản thân trở thành Ngũ sắc Nguyên Anh!” Mạnh Hạo trầm tư thật lâu, trong đầu cũng nổi lên những Đồ Đằng mà hắn nghiên cứu trong thời gian vừa qua, mơ hồ đã có một ý tưởng tổng hợp tất cả lại.

Ý nghĩ này lúc trước hắn cũng từng nghĩ qua, lúc này sau khi nghiên cứu qua một lượt thì cũng đã có chút rõ ràng.

“Điều này cũng tương đối phù hợp với Đan đạo của ta, lấy thân là Lô, tâm là Đan phương, luyện ra Thiên Địa đại đan, luyện ra Ngũ sắc Nguyên Anh!” Hai mắt Mạnh Hạo lóe ra tia sáng mãnh liệt, con đường Luyện Anh này, trước hắn cũng chưa từng có ai đi qua đấy.

Người khác tu ra Nguyên Anh, nhưng Mạnh Hạo lại lựa chọn chính là phương pháp luyện đan, chính là luyện ra Nguyên Anh!

“Chỉ có như vậy, ta mới có thể hoàn mỹ!” Vẻ mặt của Mạnh Hạo cũng đầy mong chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK