Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo chưa tỉnh táo hẳn, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của một thân ảnh xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại thướt tha, cùng với đó là những đường cong hiện ra hút mắt.

Thân ảnh này mặc áo nhỏ màu da khiến cho Mạnh Hạo mới nhìn qua thì khó phân biệt được. Mái tóc dài, khí tức thanh xuân càng làm Mạnh Hạo mờ mịt.

Thân ảnh xinh đẹp tất nhiên là hắn muốn nhìn, chỉ là, hắn vốn là một tu sĩ cho nên lúc mở mắt, việc đầu tiên hắn làm là tản Linh thức ra bốn phía. Trên người hắn, những vật phẩm có trước lúc hắn hôn mê vẫn còn nguyên, không thiếu hụt gì.

Xung quanh là một mảnh phế tích. Có thể nhận ra đây vẫn là Thánh Tuyết thành, chỉ là không còn thấy thành trì đâu nữa. Tất cả đã bị phá hủy. Nơi này trở nên kỳ dị, mặt đất lóng lánh hào quang màu bạc hợp thành một trận pháp. Hiện giờ, trận pháp còn chưa hoàn toàn mở ra.

Không gian yên tĩnh, bốn phía có những đống lửa đang cháy phát ra từng tiếng nổ “tách”, “tách”…

Tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết chỉ còn có hai người đang khoanh chân ngồi cách đó không xa. Xung quanh là hơn một trăm tu sĩ cũng đang ngồi, bộ dạng mệt mỏi.

Trong những người này, hầu hết đều là tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết. Những tu sĩ Mặc Thổ chỉ có chừng hơn mười người. Mạnh Hạo nhớ, trước lúc hôn mê hắn đã nhìn thấy hơn ba trăm người mới phải.

Hai trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết đang tập trung tư tưởng mà xem xét trận pháp, rồi quay sang nhỏ giọng trao đổi với nhau. Thần sắc hai người lo lắng, thỉnh thoảng lại ngước nhìn bầu trời.

Lúc Mạnh Hạo tỉnh lại, bốn bị trưởng lão tu vi Nguyên Anh liền ngẩng đầu, hướng về phía Mạnh Hạo. Hành động này kéo theo sự chú ý của những tu sĩ có mặt xung quanh. Mọi người mở mắt nhìn Mạnh Hạo, chủ nhân của thân hình xinh đẹp là Hàn Tuyết San cũng tỉnh lại, đưa hai mắt nhìn hắn.

Trong mắt Hàn Tuyết San ánh lên một tia vui mừng xen lẫn khác thường. Đó vừa là ánh mắt của thiếu nữ còn xuân sắc, lại có cả nét sùng bái hướng về một bậc cường giả.

Mạnh Hạo thở sâu, từ từ ngồi dậy. Hàn Tuyết San vội bước nhanh tới, đỡ lấy cánh tay hắn. Hiện giờ Mạnh Hạo thấy toàn thân thoát lực, nhưng dẫu là lúc bình thường, chừng kiến thái độ của Hàn Tuyết San như thế hắn cũng không đành lòng cự tuyệt.

Hắn có thể nhìn thấy thần sắc tiều tụy của Hàn Tuyết San. Vẻ mệt mỏi vì thành trì bị tàn phá, gia tộc xuống dốc, tương lai thì mịt mù. Đối với nhân sinh, nàng quả thực bất lực, lại thêm lo lắng cho chính bản thân mình tại nơi đây nữa.

Bằng không mà nói, không thể có chuyện lúc Mạnh Hạo thức tỉnh, chỉ có lo lắng này trong lòng nàng là biến mất, còn những lo lắng khác thì vẫn hiện hữu.

“Đa tạ Mạnh sư huynh ra tay, gia tộc Hàn Tuyết ta mãi mãi không quên!” Đại trưởng lão đứng dậy, bước tới trước mặt Mạnh Hạo, sau đó ôm quyền cúi người thật sâu.

Bên cạnh hắn, nhị trưởng lão và tứ trưởng lão đều mang thương thế trên người những cùng ôm quyền, hướng về Mạnh Hạo mà cúi đầu thật sâu.

Không chỉ có các vị trưởng lão, tất cả tu sĩ có mặt nơi đây đồng loạt đứng dậy, hướng về phía Mạnh Hạo rồi cúi đầu thi lễ.

Trước khi lâm vào hôn mê, việc làm của Mạnh Hạo đã khắc sâu vào trong đáy lòng bọn hắn. Không có Mạnh Hạo, bọn hắn đã sớm mất mạng. Không có Mạnh Hạo, chỗ này đã sớm trở thành một bể máu.

Một mình Mạnh Hạo đã cứu cả gia tộc Hàn Tuyết, cứu tất cả đám tu sĩ bọn hắn. Cái cúi đầu này chính là xuất phát từ chân tình thật ý của bọn hắn dành cho Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo khẽ gật đầu. Hắn không nói gì thêm, những người này bái lễ hắn như vậy, hắn nói nhiều cũng không thay đổi được gì. Liếc qua đám người, Mạnh Hạo chậm rãi hỏi.

“Ta hôn mê mấy ngày rồi?”

“Ngươi đã hôn mê bảy ngày rồi.” Câu trả lời không tới từ những tu sĩ đứng trước mặt hắn mà tới từ phía sau. Âm thanh mang đầy tang thương này khiến đám tu sĩ càng thêm cung kính.

Tinh thần Mạnh Hạo chấn động. Hắn vội quay người. Từ vùng phế tích sau lưng hắn, có một lão giả mang theo hơn mười tộc nhân của tộc Hàn Tuyết đi ra. Toàn thân lão giả gầy gò như xác ướp, áo quần đơn giản, tu vi không cao nhưng thần thái tiêu dao.

“Tiền bối…”, Mạnh Hạo liếc mắt là nhận ra người này chính là lão tổ đời thứ sáu (lục đại lão tổ) của gia tộc Hàn Tuyết, tên Hàn Tuyết Bạo, lão là một tu sĩ Trảm Linh.

Mạnh Hạo kinh ngạc trong lòng. Đối phương xuất hiện khiến hắn kinh ngạc, vì theo đạo lý, người này hẳn phải vẫn lạc rồi mới đúng.

“Ta tản công, không cưỡng cầu đột phá nữa, không bảo trì tu vi Trảm Linh. Lúc ngươi hấp thu truyền thừa, ta hút lấy sinh cơ bên trong Kinh Thứ để đổi lấy mười năm thọ nguyên. Sau mười năm nữa ta sẽ chết.” Lão giả nhàn nhạt nói, giống như thấy rõ nghi hoặc này của Mạnh Hạo. Vừa nói lão vừa đi tới bên người Mạnh Hạo. Tất cả tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết, kể cả tứ đại trưởng lão đều che giấu thần sắc bi thương, thái độ vô cùng cung kính.

“Ngươi làm rất tốt.” Hàn Tuyết Bạo ngồi trước người Mạnh Hạo, tập trung tư tưởng suy nghĩ. Nét già nua trên khuôn mặt từ từ giảm bớt để lộ ra nụ cười hòa ái.

“Có thể hấp thu toàn bộ truyền thừa của tộc ta, phóng mắt khắp Nam Thiên, trong cảnh giới Kết Đan chỉ có ngươi là người duy nhất.”

Mạnh Hạo cảm kích trong lòng. Hiện giờ hắn đã rõ, đối phương quả thực không có ý muốn đoạt xá. Lúc trước tạo hóa hắn có được đúng là một đại cơ duyên.

Đang muốn nói chuyện, Hàn Tuyết Bạo lắc đầu, ngăn lời Mạnh Hạo rồi nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói.

“Nếu ngươi gia nhập gia tộc Hàn Tuyết ta, có lão phu làm chủ, gia tộc sẽ gả Tuyết San cho ngươi làm đạo lữ.”

Mạnh Hạo sững sờ, khuôn mặt Hàn Tuyết San ở bên cạnh cũng đỏ bừng. Nàng cúi đầu, vẻ đầy ngượng ngùng.

“Nàng chỉ là một trong những đạo lữ của ngươi. Ngươi yên tâm, lão phu sẽ không làm thay đổi tình cảm, sinh hoạt bình thường của ngươi. Trở thành tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết ta, ngươi chính là lão tổ của thế hệ này!” Hàn Tuyết Bạo trầm giọng.

“Ta cũng không để ngươi gia nhập không công. Đổi lại, lão phu sẽ cho ngươi ba đại tạo hóa. Lão phu mặc dù tản công, không còn tu vi Trảm Linh nhưng cảm ngộ cả đời ta vẫn còn. Có ta giúp ngươi, trong vòng trăm năm, ta nắm chắc tám phần có thể giúp ngươi bước vào Trảm Linh! Đây chính là tạo hóa thứ nhất mà lão phu cho ngươi.”

“Hàn Tuyết nhất mạch của ta có bí pháp Đại Ti Long, vượt qua những thuật pháp ngươi thu hoạch lúc trước cũng sẽ truyền thụ cho ngươi. Sau này, vạn thú trong thiên hạ đều phủ phục trước ngươi. Đây chính là tạo hóa thứ hai.”

“Tạo hóa thứ ba chính là, hiện giờ gia tộc Hàn Tuyết xuy yếu nhưng đạo vận vẫn còn. Hiện giờ không thể duy trì như cũ, nhưng ta sẽ đi Nam Vực. Lão phu với Đan Quỷ đại sư của Tử Vận Tông có tình bạn cố tri. Ta sẽ mang gia tộc nhập vào một phong của Tử Vận Tông. Ngươi theo lão phu rời Mặc THổ đi Nam Vực, với tình cảm của lão phu, tin rằng có thể khiến cho Đan Quỷ đại sư dốc toàn lực bồi dưỡng cho ngươi. Lúc trước, ta nghe nói đan đạo của ngươi rất khá, có lão phu mở miệng, có lẽ Đan Quỷ đại sư sẽ cho ngươi thể diện, thu ngươi làm đệ tử.”

Giọng nói của Hàn Tuyết Bạo quanh quẩn, từng lời rơi vào trong tai Mạnh Hạo. Hắn trầm mặc, trong lòng thì cười khổ. Điều kiện đối phương đưa ra, trừ cảm ngộ về Trảm Linh ra thì không hề có chút hấp dẫn nào với hắn. Bí pháp Ti Long dù có cường thịnh trở lại, cũng không bằng ba đại bí pháp hắn đang nắm giữ trong tay. Mà Đan Quỷ đại sư có trở thành sư phụ của hắn hay không lại không phải thứ hấp dẫn hắn nhất. Hiện giờ Mạnh Hạo đã rời bỏ Tử Vận Tông nhưng Đan Quỷ đại sư vẫn là sư tôn của hắn.

Năm đó cúi đầu ba lần bái sư, cả đời này Đan Quỷ đại sư đã là sư phụ của hắn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK