Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần hết tháng 05 này rồi, độc giả chưa vote cho bọn mình thì hãy qua event trên diễn đàn của bachngocsach, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình nhé!!!!!!!

Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc

Link bình chọn: http://bachngocsach.com/forum/threads/13198/

Mỗi cá nhân các bạn được chọn lấy ba người trong số mười người được nêu tên. Đừng tiếc chút ít thời gian đăng ký tài khoản và bình chọn ủng hộ cho ba người bọn mình mọi người nhé!!!!!

***

Hai ngày sau, trong một sơn cốc, có một đạo thân ảnh màu đen gào thét bay len, lại càng có một âm thanh ngạo nghễ mãnh liệt truyền ra.

“Âu Dương lão ca yên tâm, loại người ti tiện bực này, lão phu giúp ngươi giải quyết là được rồi. Đợi lão phu lấy đầu của hắn, ta với ngươi uống rượu!” Vừa nói, thân ảnh kia vừa bay thẳng lên giữa không trung, hướng về một mảnh kim quang đang tiến đến.

Bên trên thân ảnh ấy lại càn xuất hiện đan khí biến ảo ra ngọn núi cực lớn, thậm chí sau ngọn núi này, còn có một đồ đằng biến ảo ra một con Viên Hầu cực lớn, gào thét giống như đang nâng ngọn núi, hướng về phía Mạnh Hạo mà đập tới.

Tu sĩ đầu to đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn này thì thần sắc lộ ra cảm động. Gã rốt cuộc đã tìm được một cái hảo hữu thật sự, nguyện ý ra tay vì mình.

Giờ phút này, trong lúc cảm động, tu sĩ đầu to vẫn không chút do dự xoay người, dùng tốc độ cực nhanh, nháy mắt đi xa.

Nhưng sau khi gã vừa bay đi được khoảng chừng hơn mười hơi thở, thì sau lưng truyền ra tiếng nổ mạnh, đồng thời cũng có một tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết mãnh liệt truyền ra, rất nhanh đã im bặt.

Tâm thần của gã chấn động, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy Viên Hầu cực lớn kia sụp đổ, ngọn núi vỡ vụn. Về phần gã tu sĩ ngăn cản Mạnh Hạo kia thì toàn thân trực tiếp sụp đổ chia năm xẻ bảy. Mà tất cả chỉ đến từ một quyền của Mạnh Hạo.

Nhìn nắm đấm của Mạnh Hạo mà tu sĩ đầu to lại cảm thấy da đầu run lên, hoảng sợ phun ra máu tươi, liều mạng đào tẩu.

“Biến thái a, Mặc Thổ từ lúc nào nhiều thêm ra một tên yêu nghiệt như vậy, ta như thế nào mà lại trêu chọc người này...” Đáy lòng tu sĩ đầu to càng thêm đắng chát, cúi đầu dốc sức bay nhanh.

Hoàng hôn ngày thứ tư...

“Âu Dương huynh yên tâm. Có lẽ tu vi của Mặc Sơn Cửu Thánh chúng ta không bằng Âu Dương huynh, nhưng nếu luận trận pháp, dưới Nguyên Anh đều có thể vây khốn được ít nhất ba ngày!” Trên một mảnh bình nguyên, một tu sĩ đầu trọc bưng chén rượu lên, mỉm cười mở miệng.

Sắc mặt tu sĩ đầu to tái nhợt, miễn cưỡng cầm lấy chén rượu , nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía xa xa, nhìn thấy một mảnh kim quang ngập trời, lại càng có tám đạo thân ảnh đang lao thẳng đến mảnh kim quang kia.

“Âu Dương huynh yên tâm, ngươi đã ứng cho chúng ta khối đồ đằng Lưu Kim Tích kia, nhớ rõ là không được nuốt lời.” Tu sĩ đầu trọc cười ha ha, trong mắt lộ ra một vòng khinh miệt nhỏ bé không thể tra.

Mấy ngày qua gã cũng nghe nói qua về vị Âu Dương của tam đại tông Đông Lạc Thành này, đắc tội một tên tiểu bồi Kết Đan trung kỳ, bị người đánh lén trọng thương rồi truy sát hơn phân nửa miền tây Mặc Thổ.

Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng có chút hoảng sợ kia của đối phương, đáy lòng gã càng thêm xem thường, cho rằng lúc trước đối phương sợ là chỉ có hư danh mà thôi.

“Chỉ là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, rõ ràng còn có người gọi hắn là Kim Quang lão tổ? Buồn cười, Mặc Sơn Cửu... A?” Gã đại hán đầu trọc một ngụm uống xong rượu ở trong chén, lạnh nhạt mở miệng. Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên có một tiếng nổ kinh thiên vang lên, mặt đất dường như cũng chấn động một cái. Rõ ràng là buổi trưa, nhưng ở chiến trường phía xa xa, rõ ràng lại xuất hiện một mảnh trời sao!

Trong lúc gã đại hán đầu trọc còn đang kinh ngạc, thì trong đầu Âu Dương ong lên một tiếng, trên mặt lộ ra bi thương. Gã không chút do dự ném chén rượu đi, tay phải hung hăng đánh xuống ngực mình một phát, bức ra một ngụm máu tươi, triển khai bí pháp, lập tức trốn đi thật xa. Động tác rất là thành thạo, khiến cho tên tu sĩ đầu trọc kia nhìn mà sững sờ.

Trên mặt tên tu sĩ đầu trọc này vô thức lộ ra trào phúng, nhưng biểu lộ trào phúng này còn chưa kịp biến mất, thì toàn thân tóc gáy gã đã dựng đứng cả lên. Một cỗ nguy cơ mãnh liệt nháy mắt hiển hiện. Gã mãnh liệt xoay người, toàn thân giống như bị lôi đình oanh kích, ngơ ngác nhìn một thanh niên bộ dáng nho nhã, toàn thân tràn ngập kim quang, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh mình, đang cầm lấy bầu rượu đưa lên miệng uống một ngụm.

“Ngươi...” Da đầu của trung niên nam tử sắp nứt ra, ánh mắt vội liếc nhìn về phía xa xa, nhìn thấy, đó là tám cái thi thể của đồng bọn đang từ giữa không trung rơi xuống.

Gã hít vào một ngụm khí, thân hình lùi mạnh về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thế giới của gã đã đen kịt rồi.

“Ta nguyện quy thuận Kim Quang lão tổ!!” Nháy mắt khi thế giới biến thành đen kịt, tên tu sĩ đầu trọc này không chút do dự mở miệng. Hơi thở tiếp theo, thế giới của gã đã khôi phục lại ánh sáng.

Đuổi giết vẫn còn tiếp tục, ngày thứ bảy!

Tu sĩ đầu to không có chọn trốn về tông môn. Bởi vì gã là nhất tông lão tổ, lần này khi ra ngoài đều đã mang theo trưởng lão của tông môn, nên hôm nay ở bên trong tông môn chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, không có Kết Đan.

Coi như là đại trận của tông môn, bằng trạng thái lúc này của gã thì cũng không thể vận chuyển duy trì. Nếu như dẫn người về tông môn, dừng lại ở một chỗ, gã cảm giác mình phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên gã chỉ có thể trốn, lần lượt trốn đến những thế lực mà gã quen biết, nhưng những người này phần lớn là có tu vi xấp xỉ với gã, không có Nguyên Anh.

Dù sao thì ở Mặc Thổ, Nguyên Anh đã là người mạnh nhất mà có thể nhìn thấy vào ngày thường. Nếu đổi lại là lúc khác, thì có lẽ còn có thể đi cầu cứu mấy vị tán tu Nguyên Anh. Nhưng hôm nay... Mặc Thổ sắp đại loạn, vô luận là Cửu Thành Liên Minh hay là Mặc Thổ cung đều cực kỳ để ý tới tu sĩ Nguyên Anh, toàn lực lôi kéo mời chào, khiến cho tu sĩ đầu to căn bản là không có tư cách đi cầu.

Giờ phút này gã chỉ có thể bỏ chạy từng chỗ lại từng chỗ một, đau khổ giãy dụa. Gã cũng nghĩ qua tới Đông Lạc thành, nhưng trong lòng gã biết rõ tu sĩ Mặc Thổ tàn khốc, mình lúc này đối với Đông Lạc thành đã không có giá trị, cũng sẽ không vì mình mà ra mặt. Nếu lúc trước đáp ứng gia nhập Đông Lạc gia tộc thì còn dễ nói, Đông Lạc gia tộc nhất định là phải ra mặt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, khi mình ở đó , vì muốn làm giá mà chỉ nói là cân nhắc, không có đồng ý. Do đó, rất khó để làm cho Đông Lạc gia tộc tương trợ.

“Chết tiệt, Mặc Thổ lúc nào lại có một tên yêu nghiệt như vậy!” Trong lòng tu sĩ đầu to chửi rủa. Bỗng nhiên ánh mắt gã liếc xéo qua sau lưng, nhìn thấy kim quang lóng lánh, lập tức giật mình một cái, một lần nữa phun ra máu tươi, thân hình gào thét bay đi. Mấy ngày này, gã có cảm giác tựa như mình đã phun ra máu tươi nhiều bằng cả đời rồi. Giờ phút này sắc mặt của gã trắng bệch, một phần là do thương thế, hơn nữa cũng do máu tươi trong cơ thể đang từ từ ít dần.

Nhưng gã lại không có cách nào khác, đánh không lại, chỉ có thể trốn.

Giờ phút này ở sau lưng tu sĩ đầu to, kim quang ngập trời. Thân ảnh Mạnh Hạo ở trong kim quang gào thét đi vè phía trước. Ở rất xa sau hắn, có hơn bốn trăm tu sĩ đi theo, đều là những người trong cách thế lực bị tu sĩ đầu to lừa bịp dọc đoạn đường này, đối mặt với sinh tử mà lựa chọn quy hàng.

Gã tu sĩ đầu trọc Kết Đan trung kỳ đến từ Mặc Sơn cũng ở trong đó. Giờ phút này hơn bốn trăm người gào thét, hướng về phía kim quang bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo ở phía xa xa.

Người đông thế manh. Bảy ngày qua, đám bọn hắn ở trong phiến khu vực phía tây Mặc Thổ này đã có danh khí. Những nơi đi qua, phô thiên cái địa, đặc biệt là kim quang tỏa ra từ trên người Mạnh Hạo, lại càng tràn đầy chấn nhiếp.

Không biết ai là người đầu tiên truyền ra xưng hô Kim Quang lão tổ, dần dần lan rộng ra, khiến cho những thế lực lớn ở phụ cận đều biết đến bốn cái chữ này.

Một ngày sau, tu sĩ đầu to đã mỏi mệt đến cực hạn, nhưng vẫn cắn răng đi về một mảnh núi cao ở phía trước. Núi này hiểm ác, ở dưới có hắc thủy, ở trên đỉnh núi thì có ba năm con chim kền kền đang lượn vòng, thỉnh thoảng phát ra những tiếng tê minh khó nghe.

Mà ở trên đỉnh núi này, lại có ba lão giả đang ngồi khoanh chân. Ngoại trừ lão giả mặc trường bào bảy màu ngồi ở chính giữa là Kết Đan hậu kỳ ra, thì hai người còn lại đều là Kết Đan trung kỳ.

Ba lão giả này lúc này sắc mặt đều khó coi, dù đang ngồi khoanh chân, những rõ ràng lại đang cảnh giác vận chuyển tu vi, nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ đầu to cùng với kim quang ngập trời sau lưng gã ở phía bên ngoài.

“Chết tiệt, là Kim Quang lão tổ!”

“Sự tình Kim Quang lão tổ đuổi giết Âu Dương, mấy ngày hôm nay đã truyền khắp bát phương. Phàm là người tương trợ cho Âu Dương, cuối cùng đều bị Kim Quang lão tổ tàn nhẫn diệt sát!”

“Nghe nói tu sĩ Kết Đan chết ở trong tay Kim Quang lão tổ đã vượt qua mười người... Trong đó yếu nhất cũng là Kết Đan trung kỳ, lại càng có hai ngời là Kết Đan hậu kỳ!”

“Các ngươi đã quên Đông Lạc thành có tam đại tông. Hai lão tổ của đại tông khác, hôm này Âu Dương bị đuổi giết như thế mà bọn hắn còn không có xuất hiện, xem ra đã là lành ít dữ nhiều rồi. Nếu như tính cả bọn hắn vào bên trong, thì số Kết Đan hậu kỳ chết ở trong tay Kim Quang lão tổ hung tàn này đã trọn vẹn bốn người!”

Sắc mặt của cả ba người đều cực kỳ khó coi. Bọn họ cùng tu sĩ đầu to có chút giao tình, nhưng cái dạng giao tình này còn chưa đủ để trợ giúp gã chống cự lại Kim Quang lão tổ. Nhưng xem bộ dạng của tên tu sĩ đầu to, rõ ràng là muốn tới đây tị nạn.

“Ba vị đạo hữu cứu mạng!!” Tu sĩ đầu to gấp vội mở miệng, giọng nói mang theo cầu khẩn. Dùng thân phận cùng với tu vi của gã mà phải kêu lên như vậy, thì có thể thấy được mấy ngày này gã thê thảm ra sao. Âm thanh truyền đến đỉnh núi, rơi vào trong tai của tam lão, không khỏi khiến cho bọn hắn cảm thấy tràn đầy đồng tình.

“Ba người các ngươi cũng muốn tham dự vào sao.” Mạnh Hạo gào thét mà đến, toàn thân tỏa ra kim quang vạn trượng, khiến cho thân ảnh của hắn thoạt nhìn đều là kim sắc. Giờ phút này hắn hờ hững mở miệng, nhưng thanh âm lại như lôi đình ầm ầm truyền khắp bốn phía.

Ba lão giả này biến sắc, nhất là hai lão giả có tu vi hơi thấp kia, trong đầu lại càng ù ù, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, Kết Đan trong cơ thể chấn động. Một màn này, lập tức khiến cho ba người bọn họ hít vào một ngụm khí, không khỏi nghĩ tới những tin đồn liên quan đến Kim Quang lão tổ này.

Nuốt sống tu sĩ Kết Đan, đã ra tay thì không có người sống, giết chóc ngập trời, thủ đoạn hung tàn!

Đây cũng là không biết thế nào lại truyền ra miêu tả thế này về Mạnh Hạo. Trên thực tế mấy ngày nay, người hắn giết không nhiều lắm, tuyệt đại đa số là do mấy trăm người ở sau lưng kia ra tay.

Gần như nháy mắt khi lời của Mạnh Hạo rơi xuống, trong ba lão giả ở trên đỉnh núi, lão giả có mặc trường bào bảy màu có tu vi cao nhất lập tức mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt lộ ra mỉm cười, ôm quyền cúi đầu.

“Bái kiến Kim Quang lão tổ, sự tình giữa hai người, chúng ta tuyệt đối không tham dự.” Nói xong lão giậm chân, lập tức có một màn sáng xuất hiện, bao phủ ngọn núi này, không để cho tu sĩ đầu to có chút khả năng nào đi vào.

Tu sĩ đầu to kêu lên một tiếng bi thiết, phun ra máu tươi, triển khai bí thuật bỏ chạy. Gã lúc này đã là da bọc xương, thân thể cực kỳ gày gò, cũng khiến cho cái đầu cực lớn kia cực kỳ rõ ràng. Giờ phút này gã bay ở giữa không trung, giống như tùy thời sẽ mất đi lực lượng chèo chống cái đầu, khiến cho cái đầu trực tiếp dẫn thân thể ngã sấp xuống.

Mặt mũi tràn đầy bi phẫn, tu sĩ đầu to bay nhanh mà đi.

Lại qua hai ngày, tu sĩ đầu to bi ai phát hiện, phàm là những chỗ gã đi qua, những hảo hữu năm đó, toàn bộ đều thi nhau triển khai trận pháp ngăn cản chính mình tiến đến, giống như là gã đã trở thành ôn thần vậy.

Thậm chí càng có một chỗ, trận pháp không kịp mở ra, nhưng sau khi gã đi vào cầu cứu, thì đối phương lại lập tức trở mặt ra tay với gã, giống như sợ Kim Quang lão tổ đang truy kích ở sau lưng hiểu lầm.

Đoạn đường này tu sĩ đầu to đã triệt để tuyệt vọng. Giờ phút này đã đứng giữa không trung, ngơ ngác nhìn bốn phía hoang vu, cảm giác đưa mắt không quen, lại khiến cho gã mất đi hết thảy lực lượng trốn chạy, sắc mặt trắng bệch, xoay người nhìn Mạnh Hạo đang gào thét tiến đến.

“Không trốn?” Sau hơn mười hơi thở, Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mặt tu sĩ đầu to, nhàn nhạt mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK