Ngô Ý Quyết.
Đây là công pháp hạch tâm của Lý gia. Tất cả lấy ý làm chủ, tu hành thuật pháp, tham khảo nhiều hơn thế. Nghe nói tu đến cực hạn có thể Trảm Linh, Vấn Đạo có thể làm chủ nhân quả
Nói là công pháp, nhưng nó càng giống một đoạn kinh văn hơn. Mà cái kinh văn này cũng không phải là cả quyển sách, mà giống như là một đoạn của một cuốn kinh thư. Nhưng mới chỉ có một đoạn như thế mà đã trở thành công pháp hạch tâm của Nam Vực Lý gia.
Bây giờ, công pháp này đang nằm trong tay Mạnh Hạo. Hắn ngưng thần nhìn lại, trầm mặc suy nghĩ. Một lát sau, vẻ mặt Mạnh Hạo có chút động, tay phải vung lên, ngọc giản liền biến mất.
Không lâu sau, thân ảnh Bạch Vân Lai từ dưới núi đã đi nhanh đến, khi tới gần Mạnh Hạo thì cúi đầu, rất là cung kính. Từ sau sự kiện Lưu Ngôn Binh, Bạch Vân Lai đứng ở trước mặt Mạnh Hạo đã rất khác so với ngày xưa. Tuy nói quan hệ giữa hai người rất thân thiết, nhưng rõ ràng bởi vì thân phận bất đồng mà xuất hiện một chút băn khoăn.
Nếu bắt gã cứ như lúc Mạnh Hạo mới vào sơn môn thì ngược lại gã lại rất khẩn trương. Mạnh Hạo khuyên bảo mấy lần không được, nên đành tùy ý mỗi lần gặp nhau để Bạch Vân Lai bái kiến, lời nói cũng rất là cung kính.
Đối với chuyện này, Mạnh Hạo chỉ có thể thầm than. Hắn hiểu được, giữa hai người rất khó duy trì quan hệ như trước kia. Theo đan đạo của mình đi càng xa, thì loại cung kính này có thể càng ngày càng đậm.
“Phương Đan Sư, đây là đan dược mấy ngày gần đây ta nhận được, kính xin Phương Đan Sư xem qua.” Bạch Vân Lai lấy ra một túi trữ vật đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, rồi cười, trò chuyện với Bạch Vân Lai vài câu. Thấy Bạch Vân Lai vẫn cung kính như cũ, lại lần nữa thầm than một tiếng, khẽ gật đầu rồi đem túi trữ vật thu hồi.
“Phương Đan Sư, còn có một tháng nữa là đến lần đan phách năm nay rồi. Không biết ngài có đem đan dược đấu giá hay không?” Bạch Vân Lai chần chừ một chút rồi nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng mở miệng.
“Đan phách...” Mạnh Hạo nghĩ tới bốn năm trước, lúc mình bái nhập Tử Vận Tông, cũng gặp một lần đan phách. Hôm nay hắn ở Đan Đông nhất mạch có danh khí không nhỏ, đương nhiên hiểu cái đan phách này, trên thực tế là nơi để Đan Sư hiển lộ danh khí.
Ngoài ra, đó cũng là một lần danh chính ngôn thuận dùng đan dược để đổi lấy linh thạch và đấu giá vật phẩm cần thiết. Loại đấu giá mỗi năm một lần này, trước kia hắn không có tham gia, nhưng hôm nay cũng có chút động tâm. Dù sao thân là Đan Sư, cho dù ở trong tông môn được rất nhiều người truy cầu luyện chế đan dược, nhưng có thể vẫn muốn biết, nếu ở bên ngoài, ở trong toàn bộ Nam Vực, đan dược do mình luyện chế, đến cùng thì có giá trị như thế nào.
Mà trong nhiều lần đan phách, Đan Sư tham gia có thể lựa chọn dùng tên húy, còn chưa phải hiển lộ thân phận. Nếu sau này người mua được đan dược cho dù là cùng tông môn, cũng không biết là đan dược do ai luyện chế.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió. Nếu thật sự muốn tra, có thể là trưởng lão cũng khó tra ra được, nhưng nếu Đan Quỷ đại sư tự mình tìm, thì tự nhiên sẽ tinh tường từng hạt đan dược là do ai luyện chế.
Mạnh Hạo suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu. Một mặt hắn muốn mượn nhờ lần đan phách này để xem đan dược của mình ở bên ngoài có giá trị bao nhiêu, mặt khác cũng có ý định kiếm chút linh thạch. Dù sao thì lúc trước phục chế Trúc Cơ Thiên cũng đã tiêu hao không ít linh thạch. Dù bản thân hắn có là Đan Sư, có thù lao luyện chế đan dược từ đám đệ tử nội môn, nhưng cũng không chịu được hao phí như thế.
Hôm nay, trong túi trữ vật của hắn, dược thảo có không ít, nhưng linh thạch thì lại không nhiều lắm. Điều này làm cho Mạnh Hạo cảm thán không thôi. Lý tưởng lúc còn niên thiếu của hắn là làm một người có tiền, hôm nay nhìn lại, giống như là vẫn xa khôn cùng.
Khi Bạch Vân Lai rời đi, trong lúc Mạnh Hạo đang trầm tư thì bỗng nhiên trên bầu trời xa xa có một đạo trường hồng gào thét bay tới. Bên trong đạo cầu vồng kia, là một thân ảnh rất nổi bật của một cô gái. Chính là Sở Ngọc Yên.
Cơ hồ vừa nhìn thấy Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo thầm kêu đen đủi, vội vàng xoay người bước vào trong động phủ.
“Phương Mộc!!”
Khi âm thanh của Sở Ngọc Yên vừa truyền ra thì cánh cửa động phủ cũng trực tiếp đóng lại. Ngay sau đó là âm thanh của Mạnh Hạo truyền ra.
“Phương Mộc không ở đây.”
Hai con ngươi Sở Ngọc Yên lộ ra sát khí, cả người nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi đứng bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo. Một năm qua nàng đã tìm Mạnh Hạo này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đứng ở ngoài động phủ. Thậm chí bên trong cái động phủ này có bộ dáng gì, nàng cũng chưa từng thấy qua. Cái loại hành vi nhìn thấy mình như nhìn thấy hung thần ác sát này của Mạnh Hạo, khiến cho Sở Ngọc Yên giận điên lên.
“Phương Mộc, ngươi cứ trốn ta như thế, chẳng lẽ là có cái gì không thể cho ai biết!” Sở Ngọc Yên cắn răng mở miệng. Giọng điệu như vậy, một năm này mỗi lần cửa động phủ đóng lại, nàng đều nói ra.
Mà chính cô ta cũng ngày càng khẳng định, Phương Mộc này có điều bí mật. Hơn nữa nhiều lần như vậy khiến cho Sở Ngọc Yên đối với Phương Mộc này, cơ hồ là muốn bốc hỏa. Đừng nói là nhìn thấy, chỉ cần có người nhắc tới hai chữ Phương Mộc, cũng đều làm cho nàng bực bội muốn ra tay.
“Mắt không thấy, tâm không phiền.” Âm thanh của Mạnh Hạo từ trong động phủ truyền ra. Sở Ngọc Yên trừng mắt lên, hung hăng đánh xuống một quyền lên cửa động phủ. Oanh một tiếng, cánh cửa này lắc lư vài cái, nhưng lại không bị hư hao chút nào.
“Ngươi đi ra cho ta!”
“Ta muốn luyện đan.”
“Ngươi ra hay là không ra!”
“Khụ khụ, Sở sư tỷ. Ta thật sự là muốn luyện đan.”
“Ai là sư tỷ của ngươi. Ta là Chủ Lô Đan Sư, ngươi chỉ là Đan Sư. Hôm nay nếu như ngươi không đi ra, ta xem ngươi có thể ở trong động phủ bao lâu!”
“Được rồi, Sở đạo hữu. Lần trước ngươi cư ngụ bên ngoài động phủ của ta bảy ngày, trong tông môn đả có tin đồn. Việc này không tốt đâu.”
“Ngươi...”
“Phương Mộc ta còn chưa cưới vợ, cực kỳ để ý thanh danh của mình. Loại chuyện này không được a. Kính xin Sở đạo hữu chớ có hại ta, rời đi đi.” Mạnh Hạo thở dài, ở trong động phủ nói ra. Trực giác của Sở Ngọc Yên này, làm cho Mạnh Hạo rất là kinh hãi. Mấy năm này thực sự là hắn cố ý tránh đi, bởi vì hắn có một loại dự cảm, nếu cứ tiếp xúc, có lẽ một ngày nào đó sẽ bị Sở Ngọc Yên này nhìn ra manh mối.
Một khi nàng nhận ra mình chính là Mạnh Hạo... Cái hậu quả kinh khủng này Mạnh Hạo không muốn nghĩ tới.
Sở Ngọc Yên cắn chặt hàm răng trắng ngà, hung hăng giậm chân một cái rồi mới quay người rời đi.
Phát hiện ra Sở Ngọc Yên đã rời đi, Mạnh Hạo mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra cười khổ. Hắn cảm thấy cái Đan Đông nhất mạch này cái gì cũng tốt, duy chỉ có một cái Sở Ngọc Yên là làm cho hắn cảm thấy có cảm giác không an toàn.
“Nếu như nàng này lại cứ dây dưa như thế, nói không chừng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác...” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên lạnh lẽo, thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không suy nghĩ về chuyện liên quan tới Sở Ngọc Yên nữa, mà vung tay phải lên, mở ra địa hỏa ở trong động phủ. Một cái lò đan bay ra trôi nổi ở phía trên địa hỏa này.
Lò đan của Mạnh Hạo có khắc ba con tiên hạc. Giờ phút này khi lò đan đỏ sậm, thì ba con tiên hạc này cũng trở thành huyết sắc, giống như lá muốn xông ra khỏi lò đan vậy, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Cái Huyết Hạc này, là Mạnh Hạo dùng không ít đan phương cùng với dược thảo đổi với một Đan Sư lâu năm. Hắn đã dùng được một đoạn thời gian, thấy rất là thuận tay.
Lúc này lò đan đã lập tức đỏ thẫm. Mạnh Hạo đứng ở một bên cũng không để ý đến nó, mắt lộ ra trầm tư.
“Lần đan phách này, cần phải luyện chế một khỏa đan dược gì...”Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên mấy trăm đan phương, nhưng lần lượt từng cái đều bị hắn bỏ qua. Một nén nhang sau, lò đan đã đỏ như máu, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Lúc hồng mang bao trùm toàn bộ cái động phủ này, thì hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên.
“Ta muốn luyện chế một quả độc đan!” Mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng. Mạnh Hạo cũng đã tương đối hiểu rõ về đan đạo, nhưng phàm là độc đan thì thường thường không có đan phương lưu truyền, mà đều là do Đan Sư tự mình sáng tạo ra. Sau khi tạo ra, cũng tuyệt đối không dễ dàng truyền đan phương ra bên ngoài.
Bởi vì độc đan, tuy nói là cấm kỵ, nhưng lại là thứ mà mỗi một Đan Sư đều phải cực lực nghiên cứu cùng với luyện chế. Cái này chẳng những đại biểu cho đan đạo tạo nghệ của một Đan Sư, mà còn đại biểu cho sự hiểu biết về thảo mộc. Nhất định phải nắm rõ đầy đủ biến hóa của thảo mộc, mới có thể luyện chế ra một quả độc đan thuộc về Đan Sư.
Một người luyện đan, vạn người khó giải. Loại khát vọng đối với loại cảnh giới này, đều tồn tại ở sâu trong lòng của mỗi một Đan Sư.
Mạnh Hạo thở sâu, khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh lò đan, tùy ý để hơi nóng lây sang toàn thân, nhắm hai mắt lại. Thời gian từng ngày trôi qua, Địa hỏa không lúc nào là ngừng thiêu đốt, Huyết Hạc Lô đã bị luyện mấy ngày, mà không có chút dấu hiệu bị hòa tan, vẫn hoàn toàn đỏ sậm như cũ.
Cho tới bảy ngày sau, hai mắt Mạnh Hạo mở to ra. Trong mắt của hắn lộ ra vẻ chấp nhất.
“Viên độc đan này không phải để cho địch nhân nuốt, mà là cho mình nuốt... Giống như độc mà không phải độc, giống như thuốc mà không phải thuốc. Đây là một miếng... “Mạnh Hạo nhớ lại năm đó lúc ở Triệu quốc, trong trận chiến diệt sát Thượng Quan Tu, mình mượn hạt châu của Tiểu Hổ. Hạt châu kia có thể làm cho tu vi của người ta lăng không tăng lên một giai. Cũng chính là do hạt châu này trợ giúp, khiến cho Mạnh Hạo tiếp tục mượn con đường Viễn cổ, bước vào ngưng khí tầng mười trong truyền thuyết.
Việc này cho đến nay vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt Mạnh Hạo. Lực lượng khủng bố của hạt châu kia, để cho Mạnh Hạo khắc sâu trong trí nhớ.
Đâm kinh mạch toàn thân, như phanh thây xé xác. Mở ra tiềm năng của cơ thể, như đâm thủng lồng ngực. Nghiền toàn bộ tâm thần, như ngưng tụ ngàn vạn sát khí. Oanh đan hải đạo đài, như sát khí diệt hồn. Dùng hồn dung linh, lấy lực lượng giết chóc điên cuồng để phá vỡ tâm trí, tâm thần nháy mắt dung hợp với đan hải thành không. Dùng cỗ điên cuồng này, hóa thành một cỗ tuyệt mệnh chi tâm. Dùng cái tâm này để cho tu vi bản thân lập tức kéo lên!
Không phải là đốt hồn mà thắng đốt hồn. Viên thuốc này... Tên là Nhập Ma Đan. Bởi vì ý này, chỉ có ma!” Hai mắt Mạnh Hạo lấp lánh, lộ ra tơ máu. Tay phải của hắn nâng lên chộp vào túi trữ vật một trảo rồi vung mạnh ở giữa không trung. Lập tức có hơn một vạn dược thảo phiêu phù ở giữa không trung, ở trong ánh lửa trông vô cùng yêu dị
Hai tay Mạnh Hạo mơ hồ, đã xuất hiện tàn ảnh. Toàn bộ tâm thần, toàn bộ tinh lực của hắn ở trong khoảnh khắc này đều dung nhập vào luyện đan. Mỗi một loại dược thảo trên tay hoặc là được thúc hóa, hoặc là bị nghiền nát lấy nhựa, hoặc là nhiều loại dược thảo được thúc hóa xen lẫn với nhau. Tất cả chỉ vì tìm ra gốc rễ biến hóa một chớp mắt kia.
Có thể nói từ lúc Mạnh Hạo học tập đan đạo, luyện đan cho đến nay, chưa từng có điên như lúc này. Đây là lần đầu tiên hắn đem toàn bộ 6, thiên phú về thảo mộc không giữ lại một chút nào, triệt triệt để để thi triển ra.
Giờ phút này hắn tóc tai bù xù, đã hồn nhiên quên đi tất cả, đắm chìm trong luyện đan. Muốn luyện Nhâp Ma Đan, thì bản thân trước tiên phải điên!
Nhập Ma Đan này, chính là viên đan dược chính thức trên ý nghĩa trên con đường tu hành đan đạo của Mạnh Hạo... Đệ nhất đan!
Viên thuốc này không có đan phương, cũng không cần đan phương. Nó chỉ là một cỗ ý thức của Đan Sư, ở trong ý thức này tùy tính mà phát, cho nên có giá trị cực kỳ trân quý, khó có thể hình dung. Nhưng trân quý hơn, lại chính là trạng thái lúc này của Mạnh Hạo. Nếu như là có Chủ Lô chứng kiến thì nhất định là sẽ điên cuồng.
Tu hành có đốn ngộ, đan đạo cũng vậy. Loại ngộ này, Đan Quỷ đã từng có, hai vị đại sư khác của Nam Vực cũng từng có. Cả đời Tử Lô Đan Sư có lẽ có thể có một hai lần, còn tùy theo cơ duyên cùng tạo hóa. Hôm nay Mạnh Hạo đã ở trong đan ngộ!
Ở trong đan ngộ sáng tạo ra đan, được xưng tụng là diệu thủ thiên thành, có thể coi là độc nhất vô nhị!