“Kiếm hoàn này là vật của cha ta!” Chu Sơn Nhạc nhìn chằm chằm vào hắc kiếm trên đỉnh đầu của Trần Phàm, hừ lạnh một tiếng.
“Đây là sư tôn tặng cho ta.” Vẻ mặt của Trần Phàm lãnh đạm, nói ra một câu khiến cho sắc mặt của Chu Sơn Nhạc càng thêm khó nhìn. Gã hất tay áo, thân hình đi thẳng tới chỗ Trần Phàm.
“Ta muốn người này phải bàn giao rất đơn giản, chỉ muốn lấy hai mắt của hắn mà thôi. Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có dám giết ta hay không. Nếu thật có phách lực dám giết ta, thì Chu mỗ cũng bội phục, cũng muốn ngươi làm thế nào giải thích với sư tôn của ngươi, cũng là phụ thân của ta!” Chu Sơn Nhạc vừa nói vừa cất bước đi tới.
Thần sắc của Mạnh Hạo thủy chung vẫn như bình thường, bình tĩnh nhìn chuyện này, trên mặt không lộ ra một chút suy tư biến hóa nào. Trần Phàm đứng ở trước người Mạnh Hạo, lúc này hai mắt lạnh lẽo nhìn Chu Sơn Nhạc đi tới, tay phải bỗng nhiên nâng lên, phi kiếm trên đỉnh đầu nháy mắt đã phát ra kiếm quang.
Cục diện giống như đã tới thời điểm hết sức căng thẳng, Chu Sơn Nhạc mang vẻ mặt dữ tợn, bước chân không hề dừng lại.
“Ta cũng không tin, ngươi có thể vì một người ngoài, lại dám ra tay với ta!”
“Đối với ngươi hắn là người ngoài, nhưng đối với ta, hắn là sư đệ của ta.” Tay phải Chu Sơn Nhạc chỉ một cái, phi kiếm lập tức bay tới chỗ Chu Sơn Nhạc, khiến cho tóc gáy toàn thân Chu Sơn Nhạc lập tức dựng đứng cả lên. cái thanh phi kiếm màu đen đã dừng lại ở trên mi tâm của gã.
“Chu Sơn Nhạc, chớ có ép ta.” Trần Phàm nhẹ giọng mở miệng.
Mạnh Hạo nhìn đến lúc này, đang muốn tiến lên, thì lúc này vị trung niên nam tử cảnh giới Giả Đan thủy chung vẫn đứng nhìn kia quát khẽ một tiếng.
“Hai người các ngươi làm như thế còn ra thể thống gì!”
“Chu Sơn Nhạc, ngươi lui ra! Trần Phàm, người này là sư đệ cố tông của ngươi, ngươi sẽ là người đảm bảo của hắn. Nếu như sau này người này làm ra sai lầm gì thì ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.” Những lời này rõ ràng là có chút muốn làm khó, nhìn thì giống như hóa giải sự tình, nhưng trên thực tế lại đem việc nhỏ, phóng đại lên vô hạn.
Mạnh Hạo đã trải qua không ít chuyện, há có thể nghe không hiểu, thấy thế thì cười lạnh một tiếng.
“Chuyện của Mạnh mỗ, đâu có quan hệ gì cùng với sư huynh của ta. Những lời nói của các hạ nếu như không thu lại, vậy thì Mạnh mỗ giúp ngươi thu hồi.” Mạnh Hạo mở miệng, âm thanh băng hàn. Vừa truyền ra lập tức khiến cho hai mắt của trung niên nam tử trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Trần Phàm hiển nhiên là cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo lại dám nói ra như thế, nhưng y cũng không nhiều lời, mà lập tức bấm niệm pháp quyết, khiến cho thanh phi kiếm kia phát ra một tiếng ông minh.
“Chu Sơn Nhạc, không phải là sư huynh không cho ngươi mặt mũi, mà là người sư đệ này của ngươi quả thực là cần phải giáo huấn.” Bộ dáng của nam tử trung niên tươi cười mang theo âm lãnh. Trong lúc nói thì hất tay áo lên, hướng về phía Mạnh Hạo đi tới.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, khi hắn còn là Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể chiến Trúc Cơ hậu kỳ. Hôm nay tu vi đã là bốn tòa đạo đài, ngay cả đạo tử của các tông đánh một trận với hắn còn chưa phân thắng bại. Huống chi trung niên nam tử này không phải là Vô Hạ Trúc Cơ, mà chỉ là Hữu Khuyết.
Người này, Mạnh Hạo giết chết không khó.
Mặc dù đối phương là người cùng tông môn với Trần sư huynh, nhưng chuyện hôm nay, Mạnh Hạo há có thể để cho người này dùng lời nói uy hiếp, sẽ đưa tới trói buộc cho Trần sư huynh sau này, nên lúc này hắn mới nói ra là chuyện này không có quan hệ cùng với Trần sư huynh.
Phần lớn đệ tử Nhất Kiếm Tông ở bốn phía đều cười lạnh nhìn chuyện này, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều mang theo vẻ khinh miệt. Hiển nhiên tất cả đều cho rằng Mạnh Hạo cuồng vọng tự đại. Dùng lực lượng Trúc Cơ trung kỳ mà lại dám khiêu khích Trúc Cơ đại viên mãn.
“Không biết tự lượng sức. Không nghĩ tới sư đệ của Trần sư huynh lại có tính cách bực này.”
“Còn không phải là ỷ lại có Trần sư huynh ở bên cạnh hay sao, người này chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.”
“Hắn đang tự tìm chết!”
Đủ loại ý nghĩ xuất hiện, giờ phút này Chu Sơn Nhạc cũng cười rộ lên, lùi lại vài bước, đứng cười cảnh náo nhiệt trước mắt này.
Khi trung niên nam tử này đang cất bước tới gần, vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn luôn luôn bình tĩnh, cười nhạt một tiếng, đang muốn tiến lên thì bị Trần Phàm ở bên cạnh ngăn lại.
“Lý sư huynh, sư đệ ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội, mong rằng sư huynh bỏ qua cho. Kinh xin Lý sư huynh cho ta chút ít mặt mũi, việc này dừng lại ở đây thôi có được không.” Sau khi nói xong, Trần Phàm cầm lấy cánh tay của Mạnh Hạo, lúc quay đầu lại nhìn thì trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa.
“Nghe lời sư huynh.” Một câu nói đơn giản, chỉ có bốn chữ, nhưng rơi vào trong tai Mạnh Hạo lại giống như ấm áp đã lâu. Hắn im lặng nhìn Mạnh Hạo ở trước mắt, nhẹ gật đầu.
Bước chân của nam tử trung niên họ Lý dừng lại, lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt kiêu căng. Sau đó nhìn về phía Trần Phàm, lúc này mới dịu đi một ít, sau nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
“Hảo hảo dạy dỗ vị sư đệ này của ngươi một chút, làm người đừng có không biết tự lượng sức mình, bằng không sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục thân thể chia lìa.” Y vừa nói vừa hất tay áo lên, quay người đi xa. Chu Sơn Nhạc mỉa mai cười cười, cũng quay đi, thậm chí những đệ tử khác của Nhất Kiếm Tông, giờ phút này cũng bay cả lên.
“Chúng ta chờ ngươi ở phía trước. Một nén nhang cũng đủ để cho các ngươi ôn chuyện rồi.” Âm thanh của trung niên họ Lý truyền tới từ phía xa xa.
Cho đến khi đoàn người đã đi xa, Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm, chần chừ một chút.
“Sư huynh, ta...”
“Đừng nói gì.” Trần Phàm mang trên mặt bộ dáng tươi cười, một lần nữa tiến lên dùng đại lực ôm Mạnh Hạo một cái thật chặt.
“Thực sự lớn rồi, ha ha, không còn là tiểu thư sinh lúc trước nữa rồi.” Tiếng cười của Trần Phàm mang theo vui sướng, cẩn thận xem xét Mạnh Hạo, trong mắt mang theo vẻ kích động khi gặp lại, mang theo vẻ chân thành như lúc trước.
“Được, hôm nay sư huynh đệ chúng ta gặp lại nhau ở Nam Vực, việc này phải chúc mừng. Đến đây, ngươi phải nói cho sư huynh nghe, mấy năm nay đã trải qua những chuyện gì. Ta nghe nói vài năm trước Triệu quốc bỗng nhiên biến mất, ai...” Trần Phàm lôi kéo Mạnh Hạo, căn bản cũng không cho Mạnh Hạo cơ hội nói chuyện, nói không ngừng nghỉ.
Tính cách của y là như thế, nói xong thì một nén nhang cũng đi qua. Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo cũng không chen ngang một câu nào, vẫn như cảnh tượng năm đó ở kst.
Cũng là nói đâu đâu, nhưng cho dù Trần Phàm có nói đâu đâu nhiều gấp mấy lần đi nữa, thì Mạnh Hạo cũng không có chút nào phiền chán, mà ngược lại trong lòng lại thấy rất dễ chịu. Bởi vì những lời nói của Trần Phàm, phần lớn là ân cần, là kích động, là vui mừng.
“Tên tiểu mập mạp Lý Phú Quý, ngươi còn nhớ chứ, chính là kẻ một mực đi theo ngươi năm đó. Tên gia hỏa này hiện giờ ở Kim Hàn Tông rất là uy phong. Ta lần trước theo sư tôn đến Kim Hàn Tông bái phỏng, còn chứng kiến hắn diễu võ dương oai, là cục cưng bảo bối của Kim Hàn Tông. Người ngoài ai dám chọc giận hắn, thì một đám đệ tử Kim Hàn Tông sẽ lập tức lao ra...”
“Hứa sư muội thì khổ a, ai, việc này ta cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ có thể nhờ người quen ở Thanh La Tông chiếu cố. Nàng kẹt ở ngưng khí tầng chín nhiều năm, thiếu một quả Trúc Cơ Đan. Những năm này ta cố gắng ra ngoài lập công, cần phải qua một ít thời gian nữa mới có thể đổi một hạt từ chỗ sư phụ, đến lúc đó ta sẽ đưa cho nàng.”
“Còn có Vương Đằng Phi...Tốt nhất là không nên trêu chọc người này. Hắn có bối cảnh rất lớn, tuyệt đối không phải là bình thường. Đúng rồi, gần đây ta nghe được một số tin đồn. Nghe nói vị hôn thê của hắn, Sở Ngọc Yên của Tử Vận Tông, hình như là có chuyện cực kỳ thân mật với một nam tử xa lạ.
Việc này đã bị truyền ra, đa số tất cả các tông môn đều biết. Có người tận mắt nhìn thấy, Sở Ngọc Yên mặc y phục của người con trai kia, u oán nhìn hắn... Ngươi nói xem người kia là ai. Ta thực sự bội phục hắn a, lại có thể mạnh mẽ cướp được Sở Ngọc Yên từ trong tay Vương Đằng Phi...” Trần Phàm kéo kéo Mạnh Hạo, không ngừng nói, còn Mạnh Hạo thì không ngừng nghe. Đến khi nghe đến chỗ Sở Ngọc Yên, biểu lộ của hắn bỗng trỏ nên cổ quái.
“Vị Chu Đại Nha kia, quả nhiên là như ta dự đoán, đã đem chuyện này truyền ra khắp chốn...” Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn tuyệt đối là sẽ không thừa nhận. Lúc ấy hắn buôn tha cho Chu Đại Nha, cũng đã nghĩ đến hậu quả.
“Đúng vậy a, người này thật lợi hại. Nếu có cơ hội gặp được nhất định phải kết giao một phen.” Mạnh Hạo tranh thủ thời gian mở miệng, tỏ vẻ trong sạch, biểu lộ rất là đồng cảm với lời nói của Trần sư huynh.
Đúng lúc này, ở phía xa xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng kiếm minh. Âm thanh này ong ong, vang lên quanh quẩn. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ chứng kiến âm thanh này đúng là của những đệ tử Nhất Kiếm Tông ở phía xa xa truyền tới, hiển nhiên là đang thúc giục.
“Sư huynh, nếu không ngươi...” Mạnh Hạo gãi đầu một cái, nhân lúc Trần Phàm không nói mà mở miệng, nhưng ngay lập tức đã bị những lời nói thao thao bất tuyệt của Trần Phàm bao trùm.
“Tiểu sư đệ, ngươi chưa có đạo lữ chứ?” Bỗng nhiên Trần Phàm nói ra một câu như thế.
“A...” Mạnh Hạo sững sờ, những lời này cũng với những câu nói trên hoàn toàn không khớp, y đột nhiên nhắc tới như thế, khiến cho Mạnh Hạo sửng sốt. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thì Trần Phàm đã nhẹ gật đầu.
“Ân, ta hiểu được. Ngươi vẫn còn mong nhớ sư tỷ của ngươi. Tuy nhiên, tiểu sư đệ à. Sư huynh nói cho ngươi hay, trong tất cả nữ tu ở Nam Vực, có bốn người đứng đầu.
Sở Ngọc Yên chính là một trong số đó, ngươi không nên nghĩ tới nàng, nàng đích thị là thuộc về Vương Đằng Phi hoặc là vị nam tử thần bí kia rồi. Tuy nhiên ba người còn lại, ta cảm thấy với sự tuấn lãng cùng với tu vi của tiểu sư đệ ngươi, vẫn có thể xứng đôi được với bọn họ.” Hai mắt Trần Phàm sáng lên nhìn Mạnh Hạo, lời nói dường như là đang làm mai mối cho Mạnh Hạo.
Việc này hoàn toàn vượt quá ý liệu của Mạnh Hạo. Hắn ngơ ngác nhìn Trần sư huynh, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, cái vị sư huynh này lại có thêm một sở thích như thế. Lúc này hắn vội vàng ho khan vài tiếng.
“Sư huynh, ta...”
“Đừng ngại ngùng. Sư huynh của ngươi là người từng trải, còn cái gì không rõ. Như vậy đi, ngươi đừng nói nữa, tất cả cứ để cho sư huynh làm chử. Việc này bây giờ còn sơm, còn sớm.
“Ây... Còn sớm, còn sớm...” Mạnh Hạo liền vội mở miệng, cái trán đã chảy ra mồ hôi lạnh.
“Được rồi, cùng đi với sư huynh thôi, theo ta trở về Nhất Kiếm Tông. Chờ đến khi về đến tông môn, ta với ngươi sẽ hảo hảo tâm sự.” Trần Phàm không nói thêm gì nữa, kéo Mạnh Hạo muốn cất bước đi về phía trước.
“Sư huynh, chuyện này...”
“Nghe sư huynh đi. Huống hồ qua một đoạn thời gian nữa, ở Tống gia, một trong tam đại gia tộc sẽ có một lần tụ hội, sẽ mời rất nhiều thiên kiêu, đạo tử của Nam Vực. Đến lúc đó ta cũng đi, ngươi đi theo ta, cũng để làm quen với những thiên kiêu thế hệ này của Nam Vực. Đã tới Nam Vực, ngươi nghe theo ta, sư huynh sẽ đem con đường sau này của ngươi trải ra thật tốt.
Triệu quốc đã không còn, Kháo Sơn Tông cũng đã mất. Những năm nay, người khiến ta không yên lòng nhất chính là ngươi. Mấy năm trước ta còn nhờ người mang tin tức đi tìm kiếm ngươi. Nhưng Triệu quốc mất tích, ta còn tưởng rằng ngươi cũng đã gặp nạn.
Không nói tới chuyện này nữa. Tiểu sư đệ, hôm nay làm ta không yên lòng nhất, vẫn là ngươi... Ngươi không giống chúng ta có tông môn, một thân một mình ở bên ngoài. Cái này không được, ngươi nghe sư huynh đi!” Trần Phàm chăm chú nhìn Mạnh Hạo.
Sự dễ chịu trong lòng Mạnh Hạo tràn ngập khắp toàn thân. Loại cảm giác này khiến cho hắn trầm mặc, không đành lòng cự tuyệt, nhẹ gật đầu.