Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua ba ngày. Lông mày của Mạnh Hạo dần dần nhăn lại, hắn phát hiện dù mình phi hành bao lâu cũng không thể bay ra được, dường như mảnh đất này không có điểm cuối. Mà theo thời gian trôi qua, linh khí ở nơi này cũng từ từ giảm bớt.
“Trận thứ nhất này, làm thế nào để phá...”Mạnh Hạo cau mày, khoanh chân ngồi trên đỉnh một ngọn tiên sơn.
Giây phút này, ở bên ngoài chỗ truyền thừa, trong bảy Huyết Tiên tế đàn ở Nam Vực, tất cả tu sĩ bốn phía đều đang nhìn vào hình ảnh bên trong huyết quang. Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, có bảy thân ảnh mơ hồ sau khi bước vào trong trận pháp thứ nhất thì lập tức ngồi xuống khoanh chân ngồi tĩnh tọa, không hề nhúc nhích. Chỉ có thân ảnh thứ tám, người bước vào cuối cùng, dường như là không có phương hướng, mãi về sau mới khoanh chân ngồi bất động.
“Người cuối cùng bước vào này là của tông môn nào? Thậm chí ngay cả quy củ của trận pháp đầu tiên cũng không biết? Ta biết rồi, người này hẳn là một tán tu. Chính hắn là người trong lúc vô tình mà mở ra tòa Huyết Tiên tế đàn thứ tám, vì thế mà lúc này truyền thừa mới mở ra!”
“Trận thứ nhất này là đơn giản nhất, chính là khảo nghiệm tư chất. Thậm chí cũng có thể nói, trận thứ nhất này là để cho Huyết Thần trưởng thành. Phải nắm bắt tất cả thời gian để hấp thu linh khí bên trong. Đó là mấu chốt để xông trận từ nay về sau a.” Trong lúc đám tu sĩ Nam Vực thấp giọng bàn tán, thì bên trong chỗ truyền thừa, Mạnh Hạo cũng ngẩng mạnh đầu.
“Không đúng, thiên địa linh khí nơi này đã bị phân chia ra làm tám phần... Mà tiến vào nơi đây, tính cả ta thì có tổng cộng tám người.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, thờ sâu, không chút chậm trễ, lập tức toàn lực hấp thu linh khí ở nơi đây.
Hắn vẫn không biết cách để phá vỡ trận pháp thứ nhất này, nhưng lúc này cũng đã đoán ra được chút ít. Nhất là khi linh khí vào lúc này lại đang nhanh chóng giảm bớt. Lần này hắn ngồi tĩnh tọa, là năm ngày.
Trong năm ngày này, hắn không hề nhúc nhích. Rất nhiều linh khí được hấp thu, khiến cho tòa đạo đài màu vàng trong cơ thể hắn càng thêm óng ánh. Thậm chí, mơ hồ đã có dấu hiệu ngưng tụ tòa đạo đài thứ hai.
Trong năm ngày này, con chó nhỏ cũng hấp thu linh khí với tốc độ giống như của hắn, thân hình của nó càng lúc càng lớn. Cho đến khi nó lớn bằng lòng bàn tay, thì toàn bộ linh khí trong thế giới này đã biến mất sạch sẽ. Sau đó một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ tiên sơn lầu các vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành một cái bình đài to lớn. Lúc Mạnh Hạo mở mắt ra, thì hắn đang ngồi khoanh chân trên cái bình đài này.
Mấy người xung quanh hắn cũng lần lượt mở mắt. Huyết Thần của mỗi người lúc này đều đã có chỗ bất đồng. Thân hình cũng đã lớn hơn, nhanh nhẹn hơn.
Về phần người tí hon đỏ ngòm kia, tuy không lớn lên chút nào, nhưng trên người lại mọc ra một vài sợi râu. Những sợi râu này chập chờn, trông rất là quỷ dị.
Con chó của Mạnh Hạo là có thay đổi ít nhất. Thân hình lớn bằng lòng bàn tay, lông mượt như nhung, dường như đang e ngại những Huyết Thần ở bốn phía, run rẩy đứng núp ở bên cạnh Mạnh Hạo. Cái đầu không ngừng cọ cọ vào Mạnh Hạo, thỉnh thoảng lại liếm y phục của hắn, đôi mắt to tròn long lanh, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Trong bình đài này, còn có một cánh cổng làm bằng ánh sáng, bên trong truyền ra lực hút nhè nhẹ. Hiển nhiên, nếu bước vào nơi đây, sẽ đi ra khỏi mảnh truyền thừa này. Giờ phút này, bảy người xung quanh Mạnh Hạo đều đứng dậy, không một ai rời đi, mà hóa thành bảy đạo cầu vồng, mang theo Huyết Thần của mình, lao thẳng đến trận pháp thứ hai.
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn cảm nhận được, Huyết Thần của những người khác đều phát ra tu vi có thể so với ngưng khí tầng bảy, tầng tám. Nhất là Huyết Long cùng với Huyết Phượng, ngoài ra còn có Huyết Thần hình người kia lại là ngưng khí tầng chín. Duy chỉ có con chó nhỏ của mình là có bộ dạng ngưng khí tầng ba, tầng bốn.
“Ta đối với nơi này không hiểu, cũng có chút thiệt thòi...” Mạnh Hạo nhíu mày, hai mắt bỗng nhiên lóe lên.
“Nhưng ta cũng có ưu thế. Đó là tòa Huyết Tiên tế đàn này chỉ có một mình ta có thể bước vào. Mà ở chỗ những tế đàn khác, một khi bọn hắn đi ra, sẽ có không ít người có ý đồ đi vào. Cho nên mấy người bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi.” Mạnh Hạo suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy bước một bước. Nhưng không phải bay về phía trận pháp thứ hai, mà bước vào trong cánh cửa ánh sáng. Thân hình biến mất.
Hắn thình lình xuất hiện bên trong miệng núi lửa, trong miệng thạch nhân khổng lồ trên huyết hồ. Sau khi bay ra, hắn lập tức phát hiện tu vi của mình đã hoàn toàn khôi phục đúng như suy đoán. Lực lượng áp chế ở nơi đây đã không còn chút tác dụng nào.
“Huyết Thần kia không cùng đi ra... Xem ra là nó chỉ có thể xuất hiện ở nơi truyền thừa.” Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua tế đàn trên mặt huyết hồ. Bỗng nhiên lông mày của hắn nhăn lại, hắn nhìn thấy trên tế đàn có lượng lớn huyết quang tản ra. Có thể nhìn thấy nơi truyền thừa ở trong huyết quang này.
“Thì ra người bên ngoài có thể nhìn thấy được...” Mạnh Hạo đưa mắt nhìn qua bảy thân ảnh mơ hồ đang ở bên trong trận pháp thứ hai. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên trên, thì trong lòng mới yên tâm.
Ở nơi này, huyết quang cũng bị ngăn cản, người bên ngoài cũng không thể phát giác ra nơi đây có dị tượng. Mà màn sáng bên trên miệng núi lửa này cũng vẫn còn tồn tại như cũ.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang. Thân hình nhảy lên, tốc độ cực nhanh. Chỉ vài hơi thở đã đi tới chỗ Sở Ngọc Yên luyện đan.
Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch ngồi ôm đầu gối ở trên mặt đất. Gần như đồng thời với lúc Mạnh Hạo đi đến, nàng ngẩng mạnh đầu, nhìn Mạnh Hạo đã có thể lăng không phi hành, vẻ mặt lộ ra phức tạp.
“Phân đan thứ năm còn cần bao lâu mới có thể luyện thành.” Thân hình Mạnh Hạo hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên, lạnh nhạt mở miệng.
“Trong vòng nửa tháng, có thể thành công.” Sở Ngọc Yên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói ra.
“Việc đã đến nước này, hai người chúng ta cũng không cần phải tranh đấu nữa.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn sương mù phía trên. Ánh mắt hắn giống như có thể xuyên thấu, nhìn thấy màn sáng bên trên sương mù.
“Ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng ta không tin ngươi.” Sở Ngọc Yên trầm mặc, một lúc lâu cúi đầu nói.
“Nếu như ngươi toàn tâm luyện đan cho ta, giải thích giúp ta về Huyết Tiên truyền thừa. Mạnh mỗ có thể dùng tu vi mà thề, nhất định sẽ để cho ngươi rời đi an toàn.” Mạnh Hạo nhìn về phía Sở Ngọc Yên.
“Lời thề của tu sĩ không tin được.” Sở Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.
“Nếu muốn rời khỏi nơi này thì ngươi không thể không tin. Mạnh mỗ nhân từ có hạn. Ngươi mưu đồ tu vi của ta, đây là thứ nhất. Quấy nhiễu ta chuyện Huyết Tiên truyền thừa đây là thứ hai. Quá tam ba bận. Ta cho dù không có được đan dược, cũng tất sẽ giết ngươi.” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, không nói gì. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi bên cạnh, cũng không tiếp tục khuyên bảo cái gì. Cho đến khi qua một ngày, trong lòng Sở Ngọc Yên thầm than một tiếng. Mấy ngày nay, nàng so đấu tâm cơ với Mạnh Hạo, nhưng lại không có một lần thành công. Giờ phút này đúng như lời đối phương đã nói. Mình nếu muốn ra ngoài...thì không thể không tin. Mà Sở Ngọc Yên có thể cảm nhận được Mạnh Hạo là kẻ tàn nhẫn. Cũng có thể nghe ra trong lời nói kia mang theo sát khí lạnh như băng.
“Chín trận pháp của Huyết Tiên truyền thừa, nhìn thì có vẻ khác nhau. Nhưng trên thực tế, trải qua bảy lần đã mở ra, sớm đã bị từng tông môn nghiên cứu vô cùng triệt để. Đây cũng là một con đường cần phải cướp đoạt!
Thứ cần cướp đoạt tại đây là thiên địa linh khí trong đó. Những linh khí này một mặt có thể để cho tu sĩ gia tăng tu vi, một mặt khác, căn cứ vào tư chất của riêng mỗi người mà sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của Huyết Thần. Mà Huyết Thần trưởng thành chính là mấu chốt đễ xông qua chín trận.
Dựa theo những gì mà Tử Vận Tông đã tìm hiểu và tính toán, nếu có thể xông qua cả chín trận, thì Huyết Thần trưởng thành có thể so sánh với trình độ của cường giả nửa bước Trảm Linh. Sau đó nó có thể nhập vào chí bảo của Huyết Tiên truyền thừa, trở thành khí linh!
Mà chủ nhân của khí linh này, cũng chính là người đạt được truyền thừa, có thể trở thành người đầu tiên từ xưa đến nay đạt được truyền thừa chí bảo, mà còn có thể mang ra ngoài Huyết Thần nửa bước Trảm Linh tuyệt đại cường giả!
Huyết Thần nửa bước Trảm Linh này, trên thực tế là Huyết Tiên của Thái Ách cổ tộc năm đó, vì truyền nhân của mình mà lưu lại hộ đạo giả. Trong chín trận, ngoại trừ trận đầu tiên, tất cả các trận pháp còn lại đều không có mắt trận. Việc này người ngoài không biết, chỉ riêng các tông môn mới giải thích cặn kẽ cho nhất mạch của mình.
Nhưng mặc dù các tông môn có đem ra trao đổi lẫn nhau, cũng dần dần phát hiện ra bên trong trận pháp có quá nhiều biến hóa. Cho dù là mấy lần mở ra, cũng vẫn tồn tại biến hóa. Dù cho các tông môn có mang tâm đắc của mình trao đổi, cũng khó có thể hiểu rõ mắt trận của trận pháp.
Ai phá vỡ mắt trận nhanh nhất, sẽ là người đầu tiên có thể hấp thu linh khí dành cho bản thân cùng với sự trưởng thành của Huyết Thần. Bởi vì linh khí có hạn, nên nếu như ngươi hấp thu được càng nhiều, thì chẳng khác nào người hấp thu càng ít.” Sở Ngọc Yên bình tĩnh mở miệng. Nói xong thì liếc nhìn Mạnh Hạo.
“Còn chi tiết về mắt trận của Huyết Tiên truyền thừa, ta năm đó ở trong tông môn cũng chỉ xem qua, cũng không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ là bên trong có một ít ảo trận.” Đến đây thì hai mắt Sở Ngọc Yên nhắm nghiền, không nói gì thêm nữa.
Mạnh Hạo dường như có điều suy nghĩ, trong đầu quanh quẩn những lời Sở Ngọc Yên vừa nói. Sau khi suy xét kỹ càng, hắn quay người, rồi nhoáng một cái bay thẳng đến chỗ Huyết Tiên tế đàn. Khi đến gần, hắn nhìn thoág qua huyết quang ở phía trên, thấy bảy người kia vẫn còn đang ở trong trận pháp thứ hai. Lúc này hắn mới bước tới một bước, đi vào trong miệng của cái đầu bằng đá. Mắt hắn hoa lên, đến lúc bình thường trở lại, thì đã xuất hiện trên bình đài khi vượt qua trận pháp thứ nhất.
Cùng lúc đó, con chó nhỏ bằng lòng bàn tay cũng từ trong hư vô hiện ra trước người Mạnh Hạo, hào hứng chạy vòng quanh Mạnh Hạo vài lần. Cái đuôi nhỏ dường như là dùng toàn lực, ra sức ve vẩy. Bộ dáng rất là vui sướng. Dường như Mạnh Hạo trở về làm cho nó có chút hưng phấn. Cuối cùng nó nằm sấp dưới chân Mạnh Hạo, liếm liếm góc quần của hắn, phát ra tiếng kêu làm người khác ưa thích.
Mạnh Hạo xuất hiện cũng không làm cho nhiều người bên ngoài chú ý. Dù sao xem tình thế lúc này, bởi vì trận thứ nhất quá chậm, nên Mạnh Hạo đã bị bỏ lại rất xa. Là người đứng cuối cùng trong tám người.
Hắn thở sâu, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng trực tiếp bước vào trận pháp thứ hai. Trận pháp thứ hai này nhìn giống như một vòng xoáy sao trời. Nhưng sau bước vào trong lại như đẩu chuyển tinh di vậy, giống như là thế giới đang vặn vẹo, thiên địa đang nghịch chuyển.
Cho đến khi tất cả hiện ra rõ ràng, trước mắt Mạnh Hạo thình lình xuất hiện một mảnh biển lớn màu đỏ ngòm. Mảnh biển này rộng vô biên vô hạn, có vô tận huyết sắc. Vầng tà dương ở xa xa đang lặn xuống, thiên địa chìm ngập trong sắc hoàng hôn, mang theo cả mùi gió tanh. Gió thổi trên mặt biển, khiến sóng biển nhấp nhô, sóng nước lấp loáng.
Ở đây cũng có linh khí nhàn nhạt. Cũng không phải là linh khí còn thừa khi bị người khác hút đi, mà một khi trận pháp này chưa bị phá, thì thiên địa linh khí nồng nặc của trận pháp này cũng sẽ không hiện ra.
Đúng lúc này, con chó nhỏ dưới chân Mạnh Hạo bỗng nhiên chạy ra vài bước, hướng về phía biển máu mà phát ra tiếng gầm gừ. Trong âm thanh mang theo khẩn trương, cũng mang theo một cỗ nguy cơ. Bộ lông toàn thân đều đã dựng cả lên.
Oanh một tiếng. Biển máu bỗng quay cuồng, những tiếng nổ mạnh truyền ra bốn phía. Một cây cầu gỗ màu xanh hình vòng cung từ trong biển bay lên. Nước biển rơi xuống, trên bầu trời sấm sét ầm ầm nổ vang. Có một thiếu niên tóc dài đang đứng trên cây cầu gỗ. Hai mắt của y lộ ra vẻ lạnh lẽo, mang theo tàn nhẫn, lạnh lùng quan sát Mạnh Hạo.
“Một chiêu không chết, có thể mở ra cây cầu thứ hai. Ba cầu đều mở thì trận này có thể phá.” Âm thanh già nua không phù hợp với vẻ bề ngoài của thiếu niên kia truyền ra. Lúc y lạnh lùng mở miệng, thì hai mắt cũng lập tức lộ ra sát khí.