Đối với tu sĩ Trúc cơ mà nói thì khoảng cách hơn trăm dặm cũng không tốn nhiều thời gian.
Trong lúc chờ đợi, Mạnh Hạo ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa. Hắn đã có chút thành tựu nhỏ về Phong Chính thuật, còn về phần cảm ngộ Tiên thổ cần phải tiến hành thong thả, không thể sốt ruột được. Thậm chí thời gian càng dài, thì càng cần nhiều Tiên thổ hơn, có như vậy mới có thể dần dần bổ sung phù văn không trọn vẹn kia.
Lúc này Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi nhìn vào Tử Đan bên trong cơ thể, viên đan lúc này đang chuyển động chậm rãi. Nhưng trong một cái chớp mắt, nó sẽ tràn ra một lượng lớn tơ mỏng lan khắp toàn thân rồi cũng nhanh chóng thu hồi lại.
Trong chớp mắt tản ra rồi thu lại đó đã hình thành nên một chu thiên. Chính vì vậy mà lực lượng tu vi cường đại tản ra hoàn toàn chênh lệch với tu sĩ Trúc cơ.
“Lúc trước sư tôn cũng đã từng nói, sau khi Kết Đan thì có thể đem Bất Diệt hỏa dung nhập vào Tử Đan bên trong cơ thể, nhen nhóm lên Đan hỏa của bản thân…” Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, việc này tính ra thì cần phải bế quan cẩn thận mới có thể thực hiện được.
Thời gian Mạnh Hạo đặt chân tới Mặc thổ còn chưa tới một năm, hắn cũng không chỉ toàn tâm đắm chìm vào việc bế quan chữa thương. Vô luận là Tiên thổ, nhen nhóm Đan hỏa, hay túi trữ vật của Quý Hồng Đông đều là những việc sau khi Kết đan hắn cần phải dành thời gian thực hiện.
Có điều vì lo lắng Quý gia đuổi giết mà Mạnh Hạo luôn phải cảnh giác trong mọi thời khắc. Đến bây giờ hắn cũng chưa từng thư giãn qua dù bản thân cũng đoán ra được chút manh mối lý do mà đến giờ vẫn không có người Quý gia nào truy đuổi theo.
“Xem ra thời gian tới còn cần phải bế quan thêm nữa. Chờ lúc chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi còn ra ngoài tìm gốc thảo dược cuối cùng của hoàn mỹ Kim đan nữa.” Mạnh Hạo âm thầm quyết định.
Đang trong lúc còn trầm tư thì Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, ánh mắt cũng chợt lộ ra một tia lạnh lẽo. Khóe miệng của hắn chợt mỉm cười đầy thâm ý, nụ cười này còn mang chút yêu dị, nhìn qua đầy rét lạnh.
Lúc này bên trên ngọn đồi nơi động phủ của Mạnh Hạo, bốn tu sĩ Trúc cơ kia đang mang theo Hoàng Đại Tiên gào thét bay tới đây. Bốn người này vừa tới gần, cũng không chút chần chờ mà lập tức bay thẳng tới khe đá nứt kia rồi phóng nhanh vào phía trong.
“Là …là ở phía dưới mặt…” Sắc mặt Hoàng Đại Tiên tái nhợt. Cho dù hắn đang vô cùng sợ hãi nhưng bản thân cũng có tâm tư riêng, lúc này hắn bèn cắn răng run giọng nói. Mà ánh mắt của tên Tu sĩ Trúc cơ đang mang hắn theo lúc này chợt lóe lên hàn quang.
“Câm miệng!”
Vừa nói xong thì cả đám bốn người cũng đã tới đầu cuối của khe đá nứt, cũng thấy được động phủ của Mạnh Hạo. Chỉ là khi nhìn thấy động phủ này, sắc mặt bốn người chợt biến, hai mắt cũng đầy cảnh giác.
Bởi vì lúc này cửa động phủ không đóng, hơn nữa đại môn còn được mở rộng ra nên bọn hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy một thân ảnh đang khoanh chân ngồi bên trong. Lúc này Mạnh Hạo cũng đã chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc đầy bình tĩnh.
Hơn nữa, hắn mặc một thân trường bào xanh, tuy hết sức bình thường nhưng khi kết hợp cùng với một đầu tóc bạc trắng lại tạo thành một uy áp cực kỳ mãnh liệt, chấn nhiếp tâm thần.
Thêm vào đó là gương mặt tái nhợt không có huyết sắc như người chết, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng, khiến cho nhiệt độ xung quanh như trở nên rét đậm lại trở thành một mảnh âm hàn.
Bốn tên tu sĩ Trúc cơ kia chợt hít vào một hơi lạnh, bộ dạng của Mạnh Hạo nơi này mang đến cho bọn họ một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt. Loại cảm giác nguy cơ như thể ngồi khoanh chân chỗ kia không phải là một tu sĩ, mà là một hung thú viễn cỗ, chỉ cần bằng một ánh mắt cũng có thể đem người khác cắn nuốt hoàn toàn.
Mồ hôi lạnh cũng chợt tuôn từ trên trán của bốn tên tu sĩ này rơi xuống. Bốn người lúc này đều môi khô miệng đắng, tâm thần bị chấn nhiếp hoàn toàn. Bọn họ đứng đó, không dám cử động chút nào.
Mạnh Hạo không nói gì, vì vậy mà cái khe nứt bên trong ngọn đồi này chợt lâm vào một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng chỉ phảng phất như có như không.
Rồi dần dần hình thành áp lực mãnh liệt, như một ngọn núi vô hình hiện diện trong lòng mọi người. Loại cảm giác này như là lâm vào thời khắc sinh tử vậy, mà ánh mắt của Mạnh Hạo lại khiến cho bọn họ có một dự cảm mãnh liệt, chỉ cần bọn họ khẽ động thì nhất định sẽ phải chết chắc.
Cuối cùng, một tên nam tử trung niên có tu vi thấp nhất trong bốn tên tu sĩ Trúc cơ đã chịu không nổi loại áp lực này bèn mạnh mẽ thét lớn lên một tiếng, cả người y chợt nhoáng lên muốn tiến về phía lối ra của khe nứt kia mà bỏ trốn.
Nhưng ngay trong lúc cả người y vừa mới bay lên, Mạnh Hạo đưa tay phải nâng một ngón tay lên.
“Ồn ào.”
Một câu, hai chữ, một tiếng hét thảm vang lên rồi một thi thể chợt rơi xuống, ngã xuống trước mặt ba tên Trúc cơ kia. Cảnh tượng này khiến sắc mặt bọn họ chợt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy.
Trên thi thể rơi xuống kia, vẫn còn một lỗ máu ngay giữa trán, máu huyết theo đó còn đang ồ ạt chảy ra ngoài. Y vẫn còn trợn to hai mắt, lưu lại trong đó là một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước khi chết.
Một màn này hình thành uy hiếp trực tiếp nhất, hoàn toàn chấn nhiếp ba tên còn lại. Tuy mấy người bọn hắn đã giết không ít người, nhưng diệt sát một tu sĩ Trúc cơ với trình độ nhẹ nhàng như thế này lại khiến cho cả người bọn họ không ngừng run lẩy bẩy.
"Kết Đan... Người này nhất định là Kết Đan!"
“Chết tiệt, thế nào mà lại đi trêu chọc vào cường giả Kết đan chứ!”
Ba người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ đắng chát và tuyệt vọng.
Hoàng Đại Tiên lúc này cũng không ngừng run rẩy, mặt mày đầy lo lắng. Gã cũng đoán được Mạnh Hạo cường đại, nhưng không nghĩ được hắn có thể cường đại đến trình độ có thể thản nhiên mà diệt sát được một tu sĩ Trúc cơ trung kì.
Thời gian trôi qua, sự khẩn trương và hoảng sợ của ba tên tu sĩ Trúc cơ cũng dần lắng xuống, thay vào đó thì tâm thần của bọn họ cũng dần sụp đổ. Loại uy hiếp tử vong trong thời gian dài này, người thường tuyệt đối sẽ không thể thừa nhận nổi.
Một trong ba tên còn lại rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, ngay khi nhìn thấy Mạnh Hạo đã nhắm mắt một lúc lâu, gã liền nhảy lên, rồi nhanh chóng bóp nát một miếng ngọc giản hóa thành một màn sương mù bao trùm lấy toàn thân, tốc độ của gã cũng vọt tăng nhanh. Ngay khi đang định chạy thoát mà hai mắt Mạnh Hạo vẫn đang nhắm lại như trước, cũng không hề cử động, thì ánh mắt tên tu sĩ đang bay lên kia đầy kích động. Hai người còn lại đang đứng phía dưới cũng lộ ra vẻ do dự một chút, bọn hắn còn đang suy nghĩ xem có nên tranh thủ thời gian mà bỏ chạy không.
Bỗng nhiên, tại hai bên khe nứt của ngọn đồi này, núi đá cứng rắn là vậy nhưng lại tựa như đất xốp bị một nhánh dây màu đỏ tím từ trong đó trồi lên, mang theo một sự hung tàn ngập trời. Đầu nhánh dây này cũng nhanh chóng toác ra thành một cái miệng to như một chậu máu, một ngụm nuốt lấy toàn bộ cả người của tên tu sĩ Trúc Cơ trung kì vẫn còn đang thét lên đầy hoảng sợ kia. Thậm chí lúc này nhánh dây đã giống như một con mãng xà lớn, nuốt xong tên tu sĩ kia mà vẫn chảy ra từng bãi dịch nhầy lớn. Cùng lúc đó, một đám dây tím cũng nhanh chóng tràn xuống từ trong núi đá.
Có khoảng vài chục nhánh dây rậm rạp chằng chịt đan xen nhau phong kín toàn bộ lối ra của khe nứt, cả đám lúc này đều đang chập chờn hướng về phía Hoàng Đại Tiên và hai tên tu sĩ Trúc cơ còn lại.
lúc này sắc mặt Hoàng Đại Tiên tái mét, ánh mắt đã lộ ra sợ hãi đến cực hạn.
Mà hơi thở hai tên tu sĩ Trúc cơ kia cũng trở nên dồn dập. Một màn này còn đang in đậm trong đầu bọn hắn, lúc này bọn hắn mới chính thức cảm thụ được thế nào gọi là Địa ngục.
“Tiền…tiền bối tha mạng…” Mặt mày tên Trúc cơ đại viên mãn kia tái nhợt, chợt quỳ xuống hướng về Mạnh Hạo mà run rẩy nói.
"Vãn bối biết sai rồi. Tiền bối tha mạng." Tên Trúc cơ còn lại bên cạnh gã cũng quỳ bộp một tiếng xuống đất mà vái lạy cầu xin tha. Dù sao thì tâm thần hai kẻ này cũng đã bị nghiền nát hoàn toàn rồi.
Hai mắt Mạnh Hạo cũng chầm chậm mở ra, lạnh nhạt nhìn hai kẻ này cùng với Hoàng Đại Tiên bên kia, lúc nãy hắn cũng đã chú ý tới những đồ đằng trên người mấy kẻ này, tuy không giống với Tây Mạc nhưng cũng vẫn tràn ra chút ít một chấn động.
“Các ngươi tới đây là vì đan dược sao?” Mạnh Hạo đưa tay phải lên, trên bàn tay hắn đột nhiên hiện ra hai viên đan dược, chỉ là toàn thân viên đan này lại màu xanh đen, không có chút đan hương nào. Thậm chí lúc Mạnh Hạo lấy đan dược ra, còn có thể thấy được thân ảnh một con rết mờ mờ đang vặn vẹo dữ tợn bên trong đan này.
Nhìn qua, có thể thấy đây là Độc đan.
Không chờ mấy tên kia mở miệng, tay phải Mạnh Hạo hất lên, hai viên đan kia như một tia chớp bay thẳng vào miệng của hai tên tu sĩ Trúc cơ. Tốc độ rất nhanh khiến bọn hắn còn chưa kịp phản ứng đã cứng rắn phá nát hàm răng của bọn họ mà rơi vào sâu bên trong cổ họng, sau đó lập tức tan ra.
Sắc mặt hai tên đại biến, nhưng cũng không chút phản kháng, chỉ là trong lòng bọn hắn lại thở nhẹ ra một hơi. Dù gì thì tối thiểu nhất là tính mạng của bọn họ tạm thời không có gì nguy hiểm nữa.
“Đan dược này là trừng phạt. Hai người các ngươi mang theo Hoàng Đại Tiên ra ngoài tìm loại bùn đất như thế này, tìm được càng nhiều thì độc trên người các ngươi giải được cũng càng nhanh. Thậm chí ta cũng có thể cho các ngươi một chút đan dược chính thức.” Mạnh Hạo bình thản nói, ánh mắt cũng quét qua người Hoàng Đại Tiên.
Tinh thần Hoàng Đại Tiên chợt chấn động, vôi vàng lớn giọng cam đoan.
Tay áo Mạnh Hạo chợt vung lên, một nắm bùn xanh đen rơi xuống trước mặt ba người. Sau đó của động phủ cũng ầm ầm đóng lại, đám nhánh dây bên cạnh khe núi cũng đồng loạt lui về, mọi chuyện lại khôi phục như bình thường. Hai tên tu sĩ Trúc cơ kia chỉ cười gượng nhìn nhau thở dài, tuy không biết đám bùn đất mà vị cường giả trong động phủ kia yêu cầu có điều gì không tầm thường, nhưng biết đâu đây cũng có thể là một cơ duyên tạo hóa nào đó, hai mắt cũng chợt sáng lên. Hai người nhìn nhau, đối với Hoàng Đại Tiên cũng chợt trở nên rất khách khí, ba người nhoáng một cái nhanh chóng đi thẳng ra khỏi khe nứt ra bên ngoài.
Dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo, tìm kiếm loại bùn đất này.
Thời gian cứ thế mà đã trôi qua được nửa tháng, trong nửa tháng này Mạnh Hạo đã càng thêm quen thuộc đối với Phong Chính thuật. Uy lực của thuật này rất khó lường, có thể điểm vạn vật thành yêu, nhưng trong ngôn từ, thì không phải là điểm, mà là Phong!
Phong vạn vật thành yêu cho mình sử dụng, còn chữ Chính, là trái ngược với chữ Tà, lại hiện thêm một vẻ bá đạo, tựa như…đã được Phong Yêu sư phong chính, tức thì yêu cũng được tán thành!
Mỗi lần thi triển, còn có thể cảm nhận được trong thiên địa này tồn tại một khí tức như có như không, khí tức này…tựa như chỉ mong chờ hắn đồng ý, có thể phong chính cho nó hóa yêu.
Có điều yêu này không có linh mà chỉ là một đám khí tức không có ý thức, nhưng Mạnh Hạo lại có thể sử dụng được. Loại cảm giác này rất kì diệu, tựa như trường hợp thần du bên trong điển tịch của Tử Vận tông mà Mạnh Hạo có dịp đọc qua vậy.
“Vạn vật trên thế gian này, đều có thể thành yêu…” Hai mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra u mang, sau đó hắn đưa tay phải lên trầm mặc nhìn vào ngón tay của mình. Một lát sau, ngón tay đột nhiên hướng xuống mặt đất trong động phủ này.
"Phong chính!" Trong chớp mắt khi hắn vừa nói ra, động phủ trước mặt Mạnh Hạo chợt xuất hiện một hình bóng trọng điệp, bên trong dường như còn có một hơi thở mơ hồ từ trong động phủ lan ra khắp cả vùng đồi núi bên ngoài.
Cái khí tức quỷ dị hay thay đổi mà Mạnh Hạo cảm thụ được này, tuy không biết rõ là gì nhưng hắn mơ hồ có thể hiểu ra, đây là…Yêu khí vạn vật!
Hai mắt hắn lóe sáng, linh thức cũng nhanh chóng dung nhập vào trong khí tức này, nhìn thấy được rõ ràng mọi việc trong phương viên ba bốn trăm dặm quanh đây. Khi hắn đang định thu lại linh thức, thì chợt mãnh liệt nhìn về một chỗ cách đây khoảng bốn trăm dặm ở phía Tây Bắc , tại một nơi nhìn qua vô cùng tầm thường với đầy loạn thạch. Khí tức ngày bình thường Mạnh Hạo cũng không phát hiện ra được, chỉ có trong trạng thái đặc thù lúc này hắn mới có thể nghe được một giọng nói từ bên trong nơi đầy loạn thạch đó vọng ra.
“Quý Thương không chết, lão phu quyết không nhắm mắt…Quý Thương…Cho dù ngươi tính toán trấn áp lão thu ba vạn năm, lão phu cũng tuyệt đối sẽ không đạp phong tiên đài!” Thanh âm tang thương mang
"Là ai!" Thanh âm này vừa truyền ra thì đột nhiên, một giọng nói mãnh liệt tiếp tục hỏi tới. Nhưng trong cảm giác của Mạnh Hạo, tựa như có một ánh mắt như Thiên uy đang nhìn về phía hắn.