Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi đùa giỡn ta? Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo hiện lên, hắn vung chân, đá mạnh vào tên nam nhân trung niên, rắc một tiếng, tên nam nhân trung niên phun máu tươi, xương vỡ vụn, đang định lên tiếng, tay phải Mạnh Hạo lại nâng lên, mang theo tức giận, giáng xuống một quyền.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Mạnh Hạo ra tay vô cùng tàn nhẫn, tên nam nhân trung niên hét thảm, máu me be bét, trông vô cùng thê thảm.

- Hiểu lầm, Phương đạo hữu, đây là hiểu lầm...

- Hiểu lầm cái rắm! Mạnh Hạo nâng chân lên, đạp thẳng mặt tên nam nhân trung niên, tên kia hét thảm ôm đầu, toàn thân máu chảy lênh láng, bị Mạnh Hạo trực tiếp hành hung.

- Hôm nay ngươi muốn cũng phải mua, không muốn cũng phải mua! Mạnh Hạo nắm tóc tên nam nhân trung niên, quay một vòng, đập thẳng xuống đất đánh ầm.

Không đợi đối phương truyền ra tiếng hét thảm, chân phải hắn lại nâng lên, hung hăng giẫm một cái, rắc một tiếng, xương đùi tên kia trực tiếp bị nghiền nát!

Một màn này, trông vô cùng tàn bạo, nhất là vẻ mặt Mạnh Hạo biến hóa cực nhanh, khiến tất cả mọi người xung quanh, như thể mới lần đầu biết Mạnh Hạo vậy, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.

Mà những người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn từng màn trong lốc xoáy, đối với sự hung tàn của Mạnh Hạo, toàn bộ mọi người đều thấy sợ hãi.

- Tên này không nên trêu chọc!

- Tính tình hắn bạo ngược, không nên tùy tiện trêu chọc hắn!

- Một tu sĩ có khí tức thư sinh, không ngờ tính khí lại nóng nảy như vậy!

Đám thiên kiêu của các tông môn cũng đều thất kinh, những người khác còn tốt một chút, riêng Tôn Hải thì trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, hắn ngơ ngác nhìn một màn Phương Mộc nắm tóc tên nam nhân trung niên kia, trong đầu liền hiện lên ký ức mà hắn cảm thấy sỉ nhục nhất, cả đời này khó quên.

- Có chút... có chút tương tự... nhưng chắc không phải là một người đâu... Tôn Hải chần chờ, nhớ lại người trong trí nhớ kia, toàn thân hắn liền khẽ run lên, đó chính là cơn ác mộng của hắn, cho dù đã về tới Đế Tiên Giáo sau đó, hắn cũng đã mấy lần đang ngồi tĩnh tọa giật mình thức tỉnh, vì thế, hắn thậm chí còn muốn cạo sạch tóc trên đầu đi.

Bên trong Tinh Không Điện Đường, đám lão giả của các tông, từng người cũng đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đang hành hung nam nhân trung niên ở nơi đó, một màn này, khiến bọn hắn cũng phải kinh hãi, sau đó liền lần lượt nở nụ cười.

- Tính tình tên Phương Mộc này, có chút thú vị.

- Có thù tất báo, không chịu thua thiệt, lại nói, đây cũng là do đối phương trêu chọc hắn trước.

Bên trong Vấn Đạo cổ lộ, Lăng Vân Tử cười khổ lắc đầu, làm bộ như không thấy.

Toàn thân tên nam nhân trung niên đều là máu tươi, hét thảm vùng vẫy, nhưng càng giãy dụa, Mạnh Hạo càng ra tay tàn nhẫn, rắc một tiếng, lại một khối xương nữa vỡ vụn .

Đám người thí luyện ở xung quanh, đều dồn dập hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đã mang theo hoảng sợ, da đầu bọn chúng tê dại, đối với Mạnh Hạo đẫ sinh ra lòng sợ hãi khủng khiếp.

- Người này thoạt nhìn hiền lành, sao có thể ra tay bạo ngược như vậy chứ!

- Không thể trêu chọc hắn, tuyệt không có thể trêu chọc hắn!

- Ta mua... mua!!! Mắt thấy sát cơ trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập, hai ngón tay điểm thẳng tới mặt, tên nam nhân trung niên phát ra tiếng hét thê lương, vội vàng lên tiếng.

Câu nói này, tựa như một cơn gió mát, quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo, tay phải Mạnh Hạo trong nháy mắt dừng lại, vẻ bạo ngược và tức giận trên mặt lập tức biến mất, trong chớp mắt liền lộ ra nụ cười xấu hổ, lại tựa như ngượng ngùng.

- Khụ khụ... ngươi xem ngươi đó, sao không nói sớm. Mạnh Hạo vội vàng ngồi xổm người xuống, dưới ánh mắt sợ hãi run rẩy của tên nam nhân trung niên, đỡ hắn dậy.

- Không cần giúp đỡ ta, không... Chỉ một động tác đỡ lên đơn giản, lại khiến cho tên nam nhân trung niên lần nữa bị dọa khiếp vía, run rẩy lên tiếng. Nhưng hắn còn chưa dứt lời, đã bị Mạnh Hạo trừng mắt dọa cho im miệng.

- Bình đan dược này, toàn bộ đều là Tỉnh Thần Đan, cộng thêm lộ phí, một viên 200 ngàn linh thạch, nơi này có 15 viên, tổng cộng là 3 triệu linh thạch. Mạnh Hạo cười, đặt bình thuốc vào tay tên nam nhân trung niên, hai mắt tỏa sáng, mang theo vẻ mong đợi nhìn về phía đối phương.

Tên nam nhân trung niên sắp phát khóc, giờ phút này trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, mau mau đuổi tên này đi, nếu không, mình hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Ta mua... Tên nam nhân trung niên nhanh chóng móc túi trữ vật, lấy ra một lượng lớn linh thạch.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, sau khi liếc nhìn túi trữ vật của tên nam nhân trung niên, cảm thấy đối phương vẫn còn linh thạch, vì thế liền căm tức vào túi trữ vật của mình, tại sao Tỉnh Thần Đan lại chỉ có một lọ như vậy chứ?!

- Ngươi là khách hàng của ta, ta muốn phụ trách sự an toàn của ngươi. Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng.

- Nói, là ai đả thương ngươi, tính toán một chút, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi bị thương, mà hai ngày sau còn phải tham gia lôi đài chiến, tuy nhiên đạo hữu cứ yên tâm, ta có đan dược a.

- Liệu Thương Đan tốt nhất, 200 ngàn một viên, già trẻ không gạt! Mạnh Hạo lập tức móc túi trữ vật lấy ra bảy tám bình thuốc, đưa cho đối phương.

Nam nhân trung niên sửng sốt, lần này hắn thật sự muốn khóc , không muốn mua, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu hổ của Mạnh Hạo, toàn thân hắn khẽ run lên, cắn răng móc ra linh thạch, mua lại toàn bộ.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của đối phương, hai mắt càng phát sáng, vội ho một tiếng.

- Đạo hữu, ta cảm thấy với thương thế của ngươi, những đan dược này là không đủ a, ngươi xem nguyên thần của ngươi cũng bị thương đó.

- A? Da đầu tên nam nhân trung niên tê dại, nguyên thần hắn không bị thương chút nào, nhưng khi thấy được ánh mắt của Mạnh Hạo, hắn hiểu rõ, đối phương rất dễ dàng khiến cho nguyên thần của mình bị thương thật.

Hắn đưa ra vẻ mặt cầu xin, nội tâm đã hối hận đến cực hạn, linh thạch của hắn đã không còn nhiều lắm, số linh thạch này đều là tích góp bao nhiêu năm của hắn, cũng có ban thưởng của tông môn.

- Phương đạo hữu, bỏ qua cho ta đi, ta thật sự sai rồi ... Nam nhân trung niên cầu khẩn, nhưng sâu trong nội tâm, lại hận ý ngập trời, đối với Mạnh Hạo, hắn hận không thể xé xác đối phương ra.

- Người đầu tiên ta giết, cũng là họ Triệu. Mạnh Hạo hé miệng cười, ánh mắt lạnh băng.

Thân thể tên nam nhân trung niên run run, toàn thân lạnh toát, lại cắn răng, lấy ra linh thạch, mua đan dược của Mạnh Hạo, túi trữ vật hắn lúc này đã trống rỗng.

Mạnh Hạo hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai tên nam nhân trung niên.

- Có gì cần, nhớ lại gọi ta đến nha!

Nam nhân trung niên run rẩy, liên tục lắc đầu.

Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bước chân vào hư vô, lần này, đi từ chỗ Tế đàn này về tới tòa Tế đàn phía trước nhất, hắn chỉ dùng nửa canh giờ, một đường trở về, tất cả những người thí luyện, đều vội vã ôm quyền cúi đầu, nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đều mang theo vẻ khiếp đảm.

Sau khi về tới Tế đàn, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, kiểm kê thu hoạch, nhìn đống linh thạch bên trong túi trữ vật, hắn cảm thấy chuyến này của mình cũng không uổng phí.

- Chỉ là đáng tiếc, Binh Các kia quá nhỏ mọn, không phải ta cầm chút pháp bảo thôi sao, gạch lát cũng bị ta cạy, những cái giá cũng mất, còn có gạch ngói cũng rất tốt, ta đều lấy hết!

Năm xưa khi ta ở Đạp Tiên Kiều, ngay cả cục gạch ta đều đào đi. Mạnh Hạo vừa nghĩ tới Binh Các, đã cảm thấy đối phương hẹp hòi đến cực hạn, hắn hận nhất, chính là cái loại hẹp hòi này.

- Bất kể như thế nào, tích tiểu thành đại, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở thành người có nhiều tiến nhất trong Cửu Đại Sơn Hải! Trong nội tâm Mạnh Hạo có một chí nguyện to lớn, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, khoảng cách hắn đạt tới nguyện vọng, đã tiến thêm một bước.

- Đợi sau tìm được Hứa Thanh, đã đủ cho cả hai người tiêu sài cả đời rồi ah. Mạnh Hạo cảm khái.

Thời gian trôi qua, ba ngày nghỉ dưỡng sức đã hết, những người thí luyện dồn dập mở mắt ra, hai mắt đều sáng lấp lánh, có Mạnh Hạo ở đây, bọn họ không cầu đệ nhất, chỉ hy vọng có thể tiến vào bát cường!

Thân hình Lăng Vân Tử, từ trong hư không đi ra, ánh mắt quét qua mọi người.

- Vị trí Lôi đài là Đạo Thụ viễn cổ trong Tiên Khư, các ngươi hãy chú ý, vị trí Đạo Thụ, mặc dù không phải là chỗ sâu trong Tiên Khư, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, khi các ngươi giao chiến, bên ngoài có thể xuất hiện hết thảy biến cố, nhưng nhớ lấy... không thể rời khỏi Đạo Thụ viễn cổ.

- Chỉ cần vẫn còn trên cây, các ngươi sẽ an toàn, nhưng nếu rời khỏi... sống chết chớ bàn đến! Ánh mắt Lăng Vân Tử nghiêm khắc nhìn về phía mọi người, sau đó vung tay lên, lập tức thiên địa đỏ rực, hư không run rẩy, bát phương vặn vẹo, tất cả mọi người, bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, lập tức bay lên, mà thân thể Lăng Vân Tử tựa như trở nên vô cùng khổng lồ, không ngờ lại thu toàn bộ mọi người vào trong tay áo.

Một màn này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động.

- Đây là đại thần thông! Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, từ trong cổ tay áo Lăng Vân Tử, hắn thấy được thế giới bên ngoài đang trôi đi, biết rằng Lăng Vân Tử đang triển khai tốc độ tiến về phía trước.

Mà theo mọi người ở ngoại giới chứng kiến, thời khắc này ngoại trừ Lăng Vân Tử, thì trên hai đầu cổ lộ Nguyên Anh, Trảm Linh, cũng có hai lão giả khác bay ra, tập trung lại cùng Lăng Vân Tử, ba lập tức bay thẳng về phía xa.

Dọc đường sương mù tràn ngập, có tiếng gào khóc thê lương truyền ra, cũng có những tiếng gầm thét kinh người vang vọng, mơ hồ có thể thấy được một cái đầu cực lớn đang lơ lửng trong màn sương mù, đầu này thất khiếu chảy máu, có một con rết đang chui qua hốc mắt.

- Tiên Khư, nơi này mới chính là Tiên Khư!

- Cái đầu kia thật lớn, không ngờ lại lớn tới ngàn trượng! Tại ngoại giới, mọi người đều hô hấp dồn dập, nhìn hình ảnh bên trong lốc xoáy, tâm thần rúng động.

Mạnh Hạo ở trong cổ tay áo Lăng Vân Tử, cũng có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài, khi hắn thấy được chiếc đầu lâu to lớn kia, tâm thần cũng rất rúng động.

Theo thời gian trôi qua, sương mù càng ngày càng đậm, tiếng gào khóc thê lương liên tiếp truyền tới, thấp thoáng trong màn sương mù xuất hiện một dây mây, dây mây này quét ngang bát phương, trên đó không ngờ đang trói chặt vô số thi thể, những thi thể này đều là người viễn cổ, từng cỗ thi thể đều khô héo, có thi thể trên người vẫn còn pháp bảo cùng với túi trữ vật

Nhưng vô số năm tháng trôi qua, những vật phẩm này vẫn còn ở đó, điều này cũng đủ để nói rõ... dây mây này rất cường đại, cản trở tất cả những kẻ nhòm ngó.

Mấy ngày sau, ở bên trong Tiên Khư này, Mạnh Hạo đã thấy được rất nhiều những tồn tại kỳ dị, hắn thấy được một cọng lông khổng lồ như một tinh cầu, thấy được một con mắt nhỏ máu, thậm chí còn thấy được một đám tu sĩ quần áo rách nát, mang theo vẻ mờ mịt tiến về hư vô.

Những tu sĩ kia, mỗi một người đều cường đại đến mức khiến Mạnh Hạo nghẹt thở.

Nhưng khiến cho Mạnh Hạo rung động nhất, chính là hắn thấy được... một chiếc thuyền, chiếc thuyền này đang ở trong màn sương mù chậm rãi đã đi xa, chiếc thuyền này, Mạnh Hạo không xa lạ gì, tâm thần hắn chấn động, chiếc thuyền này, đúng là chiếc thuyền cổ xưa khi hắn ở Thiên Hà Hải đã từng ngồi qua!!! Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK