Đêm hôm trước trời nổi mưa gió, cuốn theo lá vàng trôi nổi. Cảnh vật lẽ ra đẹp đẽ nhường nào bỗng bị hai đạo quang mang lúc thì rơi xuống, khi lại bay ngược lên trên xé rách không gian tĩnh lặng.
Mạnh Hạo bay phía trước, trong mắt lập lòe tinh quang. Sau khi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, hắn có thể đứng trên phi kiếm mà bay suốt trong thời gian một nửa nén hương cháy, nhưng dù như vậy cũng không có cách nào cắt đuôi được Thượng Quan Tu đang đuổi theo phía sau.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, hắn không thể không hạ xuống mặt đất, toàn lực chạy trốn về phía trước. Nếu còn muón phi hành, hắn phải chạy trốn tới giữa sườn núi mới có thể tiếp tục bay như trước.
Thượng Quan Tu truy đuổi gắt gao phía sau. Hắn đã hạ quyết tâm dứt khoát không để cho Mạnh Hạo trốn thoát, nếu không, nước Triệu tuy nhỏ bé nhưng hắn muốn tìm một người trốn trong đó thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Trong lòng hắn đã ôm mộng tưởng về món bảo vật trên người Mạnh Hạo. Hắn chưa biết công hiệu của nó ra sao nhưng hắn tin vào phán đoán của bản thân, hắn nhất định phải đoạt được nó.
“Mạnh Hạo! Hôm nay ngươi không trốn thoát được đâu. Chí hướng của lão phu phải đặt ở Nam Vực. Vì lúc trước ta không cam lòng nên không thể Trúc Cơ, ngươi ở trước mặt ta chẳng khác nào con sâu cái kiến. Ngươi nhất định phải trở thành hòn đá để lão phu bước lên, hoàn thành Trúc Cơ.” Thượng Quan Tu đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể Trúc Cơ. Mặc dù vậy, tu sĩ dưới Trúc Cơ và đạt tới Trúc Cơ lại khác nhau một trời một vực. Tốc độ hiện giờ của hắn cũng đã rất nhanh, hắn lại là trưởng bối của Kháo Sơn Tông nên pháp bảo cao cấp trong người cũng không ít.
Như tấm phù lục đang rít gào trong tiếng gió này, khí thế thật không tầm thường. Tay áo hắn vung lên, một khối ngọc giản vỡ vụn hóa thành một màn sương mù màu xanh biếc cao hơn nửa người tiến thẳng tới vị trí của Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, hắn nhấc tay phải vỗ vào túi trữ vật, từ đó liền bay ra mười thanh phi kiếm hình thành một bức tường sau lưng hắn. Lúc vừa chạm nhau, mười thanh phi kiếm này liền nổ tung, mảnh vụn bay ra bốn phía nhưng không ngăn nổi tốc độ truy đuổi của Thượng Quan Tu. Hắn lao vút qua bức tường ngăn, rút ngắn khoảng cách đáng kể giữa hai người.
Vào lúc này, Mạnh Hạo xoay người lại, hai tay bấm pháp quyết chỉ về phía trước. Một luồng phong nhận bay ra, tất cả có ba lớp. Luồng phong nhận này không lao thẳng tới người Thượng Quan Tu mà xoay tròn hình thành một luồng hấp lực mãnh mẽ cuốn lấy những mảnh vỡ của phi kiếm tạo thành dòng xoáy lao thẳng tới.
Uỳnh một tiếng, âm thanh va chạm vang lên giữa không trung. Mạnh Hạo không ngoái đầu lại, chỉ dùng hết sức tiến về phía trước. Thượng Quan Tu bị vũng xoáy cản trở, tròng mắt ánh lên lửa giận. Quần áo trên người hắn cũng rách tả tơi.
“Ngươi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy rồi sao!” Thượng Quan Tu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo đang chạy trốn phía trước, hắn vẫn tiếp tục truy kích nhưng có phần cẩn thận hơn. Hắn biết Mạnh Hạo lắm mưu nhiều thủ đoạn, nhất định không thể khinh địch, muốn dùng toàn lực để chắc chắn chiến thắng.
Nhớ tới thủ đoạn đối phương cho phi kiếm tự bạo tạo nên vũng xoáy vừa rồi, trong lòng Thượng Quan Tu cũng chấn động. Nếu tu vi của đối phương cao hơn, một kích đó rất có thể đã lấy mạng hắn. Hiện giờ hắn cũng đã bị thương.
“Tuổi còn nhỏ mà đã nham hiểm như vậy, thật đáng chết!” Tốc độ của Thượng Quan Tu lại nhanh hơn, toàn thân hóa thành một đạo tàn ảnh đuổi theo Mạnh Hạo.
Hai người cứ thế một trước một sau, người trốn kẻ đuổi cho tới khi hoàng hôn tắt hản, bóng tối phủ xuống. Ánh trăng sáng bao trùm cả đại địa, bao phủ cả thân ảnh hai người đang lao đi vun vút.
Sắc mặt Mạnh Hạo càng âm trầm, hắn vẫn tranh thủ lấy ra yêu đan nuốt vào để bỏ xung linh khí. Nếu hắn không ngộ đạo bên bờ Bắc Hải, đột phá bình cảnh đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy thì ngày hôm nay nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Hiện giờ nếu không tìm ra cách thoát khỏi đối phương thì nguy hiểm cũng không ít đi chút nào.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định sẽ ra tay giết chết người này!” Mạnh Hạo không biết đối phương vì sao lại mang cừu hận với hắn, nhất định không chết không thôi. Suy cho cùng, tất cả cũng vì lòng người tham lam, không dễ buông bỏ lợi ích trước mắt mà ra.
Ở sau lưng Mạnh Hạo, Thượng Quan Tu không ngừng đuổi theo. Được một lúc nữa, Mạnh Hạo cắn răng, phi kiếm dưới chân bỗng tiêu tán, thân thể hắn rơi thẳng xuống dãy núi hoàng phía dưới rồi lại tiếp tục chạy trốn. Chỗ này không phải con đường hướng về Kháo Sơn Tông nữa, mà ở phía đông của dãy Đại Thanh Sơn, đỉnh núi nhấp nhô nối thẳng tới đô thành nước Triệu.
Nơi này có nhiều sơn mạch liên tiếp, cũng là đệ nhất sơn mạch ở ở nước Triệu, được xưng là núi hộ quốc. Từ phía xa nhìn lại thì không thể nhìn thấy điểm cuối, giữa bầu trời đêm, cả dãy núi non nhìn như một con rồng thân thể uốn lượn đang ngủ say.
Mạnh Hạo cúi đầu lao thẳng vào dãy sơn mạch này, sau đó đi sâu vào phía trong. Ba năm qua, hắn đã bị đuổi giết không chỉ một lần, đặc biệt là trận chiến trên đỉnh Hắc Sơn năm đó đã làm hắn học được nhiều bì học quý giá. Hắn không hề e dè mà xông thẳng vào bên trong dãy núi trùng điệp này.
Thượng Quan Tu cũng chẳng kém, mặc kệ Mạnh Hạo trốn tới nơi nào hắn đều quyết chí đuổi theo tới cùng. Hôm nay lòng hắn đã định, dứt khoát phải giết được Mạnh Hạo và đoạt lấy chí bảo nhưng hắn cũng hiểu được hắn không có quá nhiều thời gian. Cây dược thảo quý hiếm mà hắn che giấu đã đến thời điểm phải hái, nếu để chậm, dược thảo sẽ khô kiệt, ảnh hưởng tới kế hoạch trong tương lai của hắn. Việc này hắn không hề muốn.
Trong đầu Thượng Quan Tu, hắn cho rằng với tu vi của mình, việc giết Mạnh Hạo chỉ làm mất nhiều lắm là một, hai ngày của hắn mà thôi, nên lúc này đây hắn không hề do dự đuổi theo.
Vào lúc Mạnh Hạo và Thượng Quan Tu đang kéo nhau tiến vào dãy sơn mạch hộ quốc của nước Triệu, ở một nơi cách chỗ hai người ước chừng mấy ngàn dặm có một ngọn núi cao vút tới tận mây xanh. Giữa sườn núi có tuyết trắng mênh mang bao phủ. Ngọn núi này rất lớn, to hơn nhiều những ngọn núi thông thường, nhất là đỉnh núi có nhiều màn hào quang tản ra bao phủ lấy cả ngọn núi.
Phía bên phải ngọn núi này có một ngọn núi cao khác, đỉnh núi giống như bị ai đó gọt dở hình thành nên một quảng trường. Lúc này, trên quảng trường đang có gần trăm tu sĩ mặc trường sam màu trắng đứng đó.
Những người này tuổi còn khá trẻ, nhỏ nhất mới khoảng mười một, mười hai, lớn nhất thì khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Có nam, có nữ. Thần sắc ai cũng khẩn trương, vẻ mặt mong chờ, cùng với đó là một số người vẫn giữ vẻ cao ngạo.
Trong số gần trăm tu sĩ này, rất nhiều người tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, thứ tám. Một số người đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ chín. Những người yếu nhất cũng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm, thứ sáu. Số này chủ yếu là những đệ tử trẻ tuổi. Nhìn khắp tu chân giới của nước Triệu, không một tông môn nào có được căn cơ mạnh mẽ như vậy, trừ một số tông môn lớn ở tận Nam Vực.
Trang phục của đám tu sĩ đều cùng một loại, từ thân mỗi người đều tản mát ra khí thế khó tả thành lời. Tư chất mỗi người đều cao ngất, một số người không thẹn với danh xưng thiên tài yêu nghiệt.
“Lần này lão phu mang tới một bộ phận đệ tử ngoại tông, Tống lão quái ngươi nhìn xem.” Tiếng cười đắc ý truyền tới. Âm thanh phát ra từ một trong hai lão giả đang khoanh chân ngồi gần bình đài, trước mặt bày một bàn cờ. Người vừa cất tiếng cười mặc áo bào màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chẳng khác nào tiên nhân. Hai ánh mắt người này như có điện mang, thần sắc vui vẻ, đắc ý.
Ngồi đối diện người này chính là người được gọi là Tống lão quái. Lão mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc dài màu xám hơi rối, khuôn mặt thâm trầm lúc này cũng đang mỉm cười.
“Không tệ, không tệ. Tử Vận Tông của ngươi không hổ là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực. Đám đệ tử ngoại tông mà Ngô Đinh Thu ngươi mang tới có rất nhiều hạt giống tốt.” Tống lão quái cười tươi đáp lời, từ người lão tỏa ra một làn hơi lạnh khiến tinh thần đám đệ tử chấn động.
“Đã như vậy, ta và ngươi sao không cá cược một phen.” Ánh mắt lão giả mặc áo trắng lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, tay phải nắm vào trong hư không. Một khối đá to bằng đầu người bỗng nhiên xuất hiện rơi xuống bên cạnh hắn.
Tảng đá này màu đen, bên trong lóe ra hắc mang, bên ngoài lập lòe rất nhiều đốm sáng như được tạo thành từ rất nhiều bảo thạch hợp lại.
“Đây là tiền đặc cược của ta, một khối Thiên Tinh Thạch.” Lão giả áo trắng vừa nói vừa nhìn về phía Tống lão quái.
“Không thành vấn đề.” Tống lão quái nhấc tay lên, một khối sắc to bằng đầu nắm tay liền xuất hiện. Khối sắt phát ra ánh sáng màu đen như muốn thôn phệ bốn phía, biểu hiện quả thực bất phàm.
“Ngươi nhìn thấy là cờ trên đỉnh núi kia chứ, nếu đệ tử của ngươi có thể mang lá cờ ấy thả xuống thì ngươi sẽ thắng, nhưng nếu những đệ tử của Tử Vận Tông không lên được ngọn núi này thì khối Thiên Tinh Thạch kia sẽ là của lão phu.” Tống lão quái cười ha hả, đắc ý nói.
“Ngươi yên tâm, Tử Vận Tông ta lần này mang những đệ tử này tới, nhất định sẽ lấy được lá cờ kia, có khi còn lấy mất tòa Bảo sơn này, tới lúc đó, những yêu thú ngươi nuôi có bị chết thì ngươi cũng đừng có mà nuốt lời đó.” Lão giả áo trắng tự tin nói, giọng điệu có chút giễu cợt.
“Tỗng mỗ đã rong ruổi trên thế gian hơn bốn trăm năm rồi, chưa bao giờ nuốt lời. Ngọn núi này ẩn dấu nhiều bảo vật, lão phu cũng cải tạo lại để nuôi nhiều yêu thú. Bình thường núi này đều đóng cửa, nhưng đã mở ra thì trong vòng bảy ngày, không chỉ có đệ tử của Tử Vận Tông ngươi mà tất cả đệ tử của tông môn khác, chỉ cần tu vi từ Trúc Cơ trở xuống thì đều có thể tiến lên.” Tống lão quái rất tự tin, cười lạnh đáp.
“Ai có bản lĩnh sẽ lấy được bảo vật. Nếu quả có ai đó lấy hết được bảo vật trên ngọn núi này lão phu cũng không nhăn nửa đôi mày. Nếu nuốt lời, từ này về sau lão phu không còn mang họ Tống nữa.” Tống lão quái ngẩng đầu, ngạo nghễ nói tiếp, thanh âm như chém đinh chặt sắt, vô cùng quả quyết.
“Tuy nhiên, nếu không có thực lực mà xông lên trên núi, trở thành đồ ăn cho những linh thú của ta thì cũng đừng oán trách lão phu.” Nói xong, ánh mắt Tống lão quái lóe lên một tia trào phúng.
“Đệ tử của Tử Vận Tông ta có ai không phải là nhân tài kiệt xuất? Dọn sạch ngọn núi này của ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi.” Lão giả áo trắng tên Ngô Đinh Thu trừng mắt, trầm giọng nói.
“Bảo sơn của lão phu, khuôn viên trăm dặm đều có linh thú tung hoành, mặt đất cũng bị lão phu lấy bùn đất dưới tận đáy Đông hải, vạn năm không được ánh mặt trời chiếu tới đưa đến đây. Lão phu luyện hóa làm chúng dung nhập vào sơn mạch, hoàn toàn tự nhiên. Linh thú ở nơi này con nào cũng là tuyệt phẩm, hung ác dị thường. Lão phu sưu tập khắp thiên hạ, tốn rất nhiều công sức mới có được. Ngươi chỉ mang chưa tới một trăm tên đệ tử tới đây, chẳng đủ làm thức ăn cho chúng.” Hai mắt Tống lão quái trừng lên, vuốt vuốt chòm râu.