Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến bảy ngày sau, tốc độ ba người Lăng Vân Tử cũng dần dần chậm lại, thần sắc ba người đều rất ngưng trọng, dù đã tới đây không chỉ vài lần, nhưng mỗi một lần bọn họ đều rất cẩn thận, nơi này là Tiên Khư, không phải như những địa phương khác, tuy không đến mức từng bước nguy cơ, nhưng nơi này tồn tại rất nhiều thứ mà cho dù là bọn họ, cũng đều hoảng sợ kiêng kỵ.

Chỉ sơ xảy không để ý một chút, nói không chừng sẽ táng thân ngay lập tức, mà thí luyện lần này, một khi xuất hiện ngoài ý muốn, người tử vong không chỉ là bọn họ, mà còn có những người tham gia thí luyện được bọn họ dùng pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn thu vào trong ông tay áo mang đi.

Một khi chuyện đó xảy ra, đối với toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chính là một tổn thất lớn.

- Những thiên kiêu của các tông môn này, sinh mạng là núi tiền mà. Ba người Lăng Vân Tử dừng lại, cùng bấm quyết như đang thôi diễn, một lát sau ba người nhìn nhau một cái, một người trong đó hờ hững lên tiếng.

Lăng Vân Tử lắc đầu, không đồng ý kiểu nói như vậy, lần này ba người bọn họ hộ tống đám người thí luyện, mà những thiên kiêu của các tông môn này, còn cần ba người bọn họ sau khi đến Đạo Thụ viễn cổ, thiết lập một cái truyền tống trận, truyền tống đi nữa.

Có điều truyền tống trận trong Tiên Khư, cho dù chỉ có thể tồn tại không được mười hơi thở, nhân số không thể vượt qua trăm người, nhưng vẫn như cũ cần tiêu hao một cái giá khổng lồ.

Số tiêu hao này, các tông môn sẽ phải phân chia trả tiền, để bảo đảm cho mỗi vị thiên kiêu trong tông môn bọn họ có thể thuận lợi đến nơi.

- Còn năm canh giờ mới tới ở cửa vào, này năm canh giờ, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Lão già dẫn theo nhóm người thí luyện tại Trảm Linh cổ đạo chậm rãi lên tiếng, sa đó khoanh chân ngồi xuống.

Người báo oán đầu tiên, chính là lão già phụ trách nhóm tu sĩ Nguyên Anh, lão hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía xa xa.

- Cứ để cho toàn bộ đám người thí luyện này đi ra ngoài xem một chút đi, năm canh giờ này, cũng coi như tương đối an toàn. Lăng Vân Tử lên tiếng, rồi vung tay áo lên, lập tức một ngàn Vấn Đạo tu sĩ bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, toàn bộ xuất hiện. Khi nhìn thấy khung cảng xung quanh, toàn bộ mọi người đều rối rít hít sâu một hơi, tâm thần chấn động, không ai lên tiếng nói chuyện.

Không bao lâu, tu sĩ Trảm Linh, Nguyên Anh cũng được thả ra, một rừng người đông nghịt hiện ra xung quanh, sau khi quan sát bốn phía, bọn họ không ngừng hít sâu một hơi.

- Không thể vọng động, không thể cách ta quá xa, chỉ được ở phụ cận quanh đây. Nơi này, mới thật sự là Tiên Khư, tồn tại rất nhiều nguy cơ, với tu vi của các ngươi, vốn không thể vào được, lần này để cho các ngươi cảm thụ một chút, cũng coi như khen thưởng. Thanh âm Lăng Vân Tử vang lên.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, xung quanh nơi này đều là sương mù, có mờ nhạt, có dày đặc, cũng có nơi tỏa ra uy áp tràn ngập, hiển nhiên cũng phân chia ra các khu vực mạnh yếu khác nhau.

Nơi bọn họ đang đứng, là khu vực có uy áp yếu nhất, hơn nữa còn được tam lão chống cự hơn phân nửa, nên uy áp lan tới trên người bọn họ rất ít, nhưng cho dù là như vậy, vẫn khiến không ít người miễn cưỡng lắm mới có thể chống cự nổi.

Nguyên Anh, Trảm Linh, gần như đều ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chống cự lại uy áp còn sót lại, quan sát bốn phía. Trong số tu sĩ Vấn Đạo, cũng có một nửa số người đang ngồi, chỉ có mấy trăm người mới có thể hoạt động tại xung quanh.

Mạnh Hạo tiến về phía trước, vừa mới đi được 100 trượng, bước chân hắn chợt ngừng, hắn mơ hồ có cảm giác, nếu tiếp tục bước lên trước, uy áp sẽ bạo tăng. Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó vỗ lên túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, từ từ đưa ra phía trước, mới vừa bay đi 100 trượng, phi kiếm đã lập tức truyền ra tiếng động rắc rắc, mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nứt ra, mấy hơi thở sau, trở thành tro bụi.

- Thời gian năm hơi thở. Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, phi kiếm này là một thanh Trảm Linh Bảo, nhưng ở chỗ này, lại chỉ có thể kiên trì được năm hơi thở.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, chậm rãi lui về sau, nhưng ngay khi hắn lui về phía sau, đột nhiên, một giọng nói chợt quanh quẩn trong đầu hắn.

- Tới... tới...

Mạnh Hạo chợt khựng lại, ánh mắt sáng như sao, nhìn về phía xa xa trong Tiên Khư, giọng nói kia vẫn còn đang vang vọng, khiến cho tâm thần hắn thấp thỏm không yên. Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn về những người khác phía sau, nhưng ngay cả ba người Lăng Vân Tử, dường như cũng đều không nghe thấy, dường như giọng nói này, chỉ có một mình Mạnh Hạo mới có thể nghe được mà thôi.

Trong khi giọng nói kia còn đang vang lên, Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo chợt phát ra hào quang lấp lánh yếu ớt.

Đã rất lâu rồi Phong Yêu Cổ Ngọc không có phản ứng gì, không ngờ lúc này lại phát sáng, nhưng lần này lại không giống như những lần trước, có giọng nói xuất hiện trong Cổ Ngọc.

- Phong Yêu nhất mạch... tới đây đi... tới chỗ lão phu... Khi giọng nói ngắt quang kia truyền ra, thì đồng thời sương mù phía trước Mạnh Hạo, dường như có hơi thay đổi, không ngờ... xuất hiện một con đường.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn con đường kia, nhưng không có bước vào, mà lại chậm rãi lui về sau, Mạnh Hạo hiểu được, với tu vi của mình, có lẽ trong cùng thế hệ là đỉnh phong, nhưng nhìn khắp Sơn Hải, hắn vẫn chỉ là Linh Cảnh mà thôi.

Con đường kia, cho dù là đạt được cơ duyên, nhưng với tu vi của hắn, có lẽ cơ duyên sẽ trở thành nguy hiểm trí mạng.

Gần như ngay khi hắn lui về phía sau, thanh âm lại tựa như có chút lo lắng cất lên.

- Phong Yêu nhất mạch, lão phu cũng là Phong Yêu nhất mạch, tới chỗ của ta, ta sẽ cho ngươi tạo hóa... cho ngươi cơ duyên, cho ngươi một bước lên trời, cho ngươi một bước lên mây, cho ngươi trực tiếp trở thành tiên!

Giọng nói kia càng sốt sắng, Mạnh Hạo lại càng lui nhanh về sau, ngay khi hắn thối lui được mười trượng khi, bỗng nhiên sương mù phía trước hắn chợt trở nên cuộn trào, mơ hồ có một cỗ lực lượng mạnh mẽ lao ra, muốn phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo biến sắc, tốc độ lui về phía sau càng nhanh hơn, thời khắc này ba người Lăng Vân Tử cũng đã nhận ra một màn kia, sắc mặt ba người chợt đổi, đồng thời ra tay, lập tức thu đám người thí luyện ở xung quang vào trong tay áo, sau đó cất bước xuất hiện bên cạnh Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, từ trong màn sương mù đang cuồn cuộn kia, bất ngờ hiện ra một bóng người.

Đó là một tu sĩ, nhưng toàn thân thối rửa, đầu đã mất một nửa, quần áo rách nát, tỏa ra một cỗ cùng khí tức tang thương mục nát, xung quanh hắn sương mù lượn lờ, trong tay cầm một cây quạt rách nát đứng ở nơi đó, chỉ còn lại một con mắt vô thần đang nhìn ba người Lăng Vân Tử.

Ba người Lăng Vân Tử biến sắc, như lâm đại địch, lập tức vận chuyển khí tức toàn thân, tràn ra một loạt dao động pháp thuật quanh quẩn.

- Tiền bối đã vẫn, bụi về với bụi, đất về với đất, đám người vãn bối vẫn còn sống, lần này đi ngang qua nơi này, quấy rầy tiền bối ngủ say, kính xin tiền bối thứ lỗi.

- Tiền bối, xin hãy rời đi! Ba người Lăng Vân Tử lập tức lên tiếng.

- Ta... muốn... hắn... Thân ảnh đã mất đi nửa đầu kia, chậm rãi nâng ngón tay thối rữa lên, chỉ về hướng Mạnh Hạo.

Lăng Vân Tử biến sắc, sắc mặt nhị lão còn lại cũng chợt đổi.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, lui về phía sau ba người, nhìn chằm chằm vào bóng người kia, nội tâm chấn động. Ánh mắt của hắn rời tới vị trí lưng của người kia, nơi đó... có một thanh kiếm đang cắm vào.

Thanh kiếm này đen như mực, tán phát ra khí tức băng hàn, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn vào, liền nhận ra trên thanh kiếm này, không ngờ lại có Phong Yêu Lực, trong lúc mơ hồ, dường như trong đó tồn tại một Cấm!

- Phong Yêu đệ lục cấm! Đúng lúc này, Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của hắn rốt cục cũng truyền ra một giọng nói tang thương.

- Tiền bối, chớ ép người quá đáng! Lăng Vân Tử lạnh lùng lên tiếng, tay phải đặt sẵn trên túi trữ vật.

Thân ảnh đã mất đi nửa đầu kia đột nhiên ngẩng đầu, con mắt duy nhất còn lại chợt hiện lên một ngọn lửa nhảy nhót, sấn bước đi tới, sương mù phía sau hắn sôi trào lên, hình như có vô số oan hồn đang gào khóc thê lương, hắn vung cây quạt lớn rách nát lên, lập tức sương mù lên vang lên tiếng nổ ầm ầm, lao thẳng tới tam lão cùng Mạnh Hạo.

Sắc mặt Lăng Vân Tử đại biến, gầm nhẹ một tiếng, không chậm trễ chút nào, móc túi trữ vật lấy ra một tấm phù văn.

Tấm phù văn này rất cổ xưa, tang thương vô tận, dường như đã tồn tại rất lâu, phía trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, trông rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt khi lão lấy ra, bước chân người kia chợt khựng lại, ngay cả sương mù đang đánh tới, trong phút chốc cũng đều cuốn ngược, dường như không dám tới gần, cứ mãi đọng lại ở đó.

Lăng Vân Tử hít sâu một hơi, bấm quyết, lập tức phù văn liền trôi nổi giữa không trung, lão túm lấy Mạnh Hạo, cấp tốc lui về sau, mà hai lão giả còn lại cũng nhanh chóng lui về phía sau, chỉ còn lại tấm phù văn lơ lửng ở nơi đó.

- Không ngờ lại gặp được một người phản sinh, phù văn này có thể cố định được hắn mười canh giờ. Lăng Vân Tử nhíu mày nhìn Mạnh Hạo.

- Ngươi như thế nào lại đi trêu chọc hắn?

Mạnh Hạo cười khổ, không biết nên nói gì.

- Không được có liên hệ gì với hắn, người phản sinh ở nơi này vẫn luôn tìm một số người mà bọn họ cho rằng thích hợp, năm xưa không phải chúng ta cũng đã gặp qua hay sao. Lão già phụ trách đám tu sĩ Trảm Linh chậm rãi lên tiếng, hắn đến từ Tiên Cổ Đạo Tràng.

- Tiền bối, cái gì là... người phản sinh? Mạnh Hạo chần chờ một chút, lên tiếng hỏi.

- Một số cổ tu sĩ sau khi tử vong sau, vẫn còn tồn tại một luồng oán niệm, không nằm trong phạm vi quy tắc của Sơn Hải, ý đồ muốn sống lại, chính là người phản sinh.

Mạnh Hạo gật gật đầu, nhìn về phía bóng người ở phía xa kia, hắn có tâm muốn đi qua thu hồi thanh kiếm kia lại, nhưng cũng biết, chuyện này không có khả năng, nên chỉ có thể tiếc nuối.

Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã hết năm canh giờ, trong một sát na này, sương mù ở xung quanh chợt trở nên cuộn trào, Mạnh Hạo bị Lăng Vân Tử thu vào trong cổ tay áo, nhưng hắn vẫn thấy được, khi sương mù ở ngoại giới sôi trào, bất ngờ từ bên trong, lộ ra một khối... thân thể không cách nào hình dung nổi!

Thân thể kia lớn đến nỗi khiến Mạnh Hạo phải hít sâu một hơi, nó vượt qua tinh tú, vô biên vô tận, tu sĩ ở trước mặt khối thi thể này, còn muốn nhỏ hơn cả con kiến nữa.

Thân thể này hiện ra như một phiến đại lục vô biên vô tận, trực tiếp chiếm cứ hư không.

Đúng lúc này, ba người Lăng Vân Tử lập tức bay ra, từng người lấy ra một tấm phù văn, sau đó toàn thân ba người phát ra hào quang màu xám tro, không ngờ lại phóng thẳng về khối thân thể kia, trong nháy mắt tới gần, ba người chợt bước lên khối thân thể đó, tựa như đang giẫm lên một phiến đại lục, bay về phía xa.

Mạnh Hạo trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập. Ba người Lăng Vân Tử bay liên tiếp suốt một tháng, tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, nhưng vẫn chưa thể đi hết khối thi thể này, phía trước ba người, dần dần lộ ra một cây đại thụ.

Một cây đại thụ lớn kinh người!

Đại thụ lại sinh trưởng ngay trên thân thể khổng lồ kia, dường như thân thể to lớn kia chính là chất dinh dưỡng để cho nó hấp thụ, mọc ra vậy.

Thân cây khổng lồ, cao vút, phân ra hai nhánh, hợp với thân cây, tạo thành hình dáng một cái cái nĩa!

Trên đó rậm rạp chằng chịt vô số lá cây, mà mỗi một phiến lá cây, không ngờ đều lớn cả trăm trượng, chúng không phải rủ xuống, mà là xòe ra, trông tựa như một bình đài.

- Tới đi!

Ba người Lăng Vân Tử dừng lại dưới tàng cây, phất tay một cái, lập tức từng bóng người từ trong tay áo bọn họ bay ra, rơi xuống từng phiến lá cây. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK