Trúc cơ, đối với tu sĩ mà nói thì danh từ này có ý nghĩ vô cùng to lớn. Không chỉ là tu vi biến hóa nghiêng trời lệch đất, đạt tới Trúc Cơ, tuổi thọ cũng tăng cao, Mà tuổi thọ cũng đồng nghĩa với sức sống, cho nên tu sĩ Trúc Cơ sức sống mạnh mẽ vượt xa so với Ngưng khí.
Cũng với thương thế như vậy, Ngưng khí có thể sẽ phải chết, nhưng vì Trúc cơ có sức sống mạnh mẽ hơn nên chỉ có thể coi như bị thương mà thôi.
Lúc này Mạnh Hạo đang ở giữa một ngọn núi rộng lớn, cách xa ranh giới nước Triệu, nơi từng là quê hương của hắn nay đã biến mất hoàn toàn mà hướng về phía Nam Vực đi tới.
Tuy nói Nước Triệu là một phần của Nam Vực, nhưng chỉ nằm tại một nơi hẻo lánh cách xa trung tâm. Dùng tu vi của hắn lúc này cũng không biết khi nào mới có thể tới nơi đó được.
Tuy nhiên hắn cũng không gấp gáp, tiến về Nam Vực chỉ là hướng đi của hắn thôi. Mà mục tiêu trước mắt khiến cho hắn chấp nhất trong lòng chính là làm sao đột phá được tu vi, bước vào Trúc Cơ, trở thành một cường giả Trúc cơ kì.
Tính toán lại thì số tu sĩ Trúc cơ ở nước Triệu chỉ gói gọn lại khoảng mười mấy người mà thôi, nên Mạnh Hạo hắn vô cùng háo hức và mong chờ, khát vọng đạt tới Trúc cơ. Hơn nữa, Trúc cơ rồi, hắn có thể phi hành lâu dài trên không trung đi Nam Vực cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn nhiều.
“Lần này đi Nam Vực không biết sẽ gặp phải hung hiểm như thế nào, còn phải tìm cách giải độc trên người nữa. Tất cả phải cần có tu vi mới giải quyết xong…” Mạnh Hạo vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn tu hành Thái Linh kinh ngưng khí quyển có thể chắc chắn sau này tu thành Vô hạ Trúc cơ vốn đã là một loại hiếm có, nhưng hắn còn có Đan phương Hoàn mỹ Trúc cơ đan lấy từ Thượng Quan Tu!
Tài liệu đã không còn thiếu bao nhiêu nữa, Mạnh Hạo còn thu thập được một số lượng đáng kể trong động phủ của Kháo Sơn lão tổ, thêm nữa hắn còn có gương Đồng. Hắn tin chắc trong thời gian ngắn có thể đem các loại tài liệu sao chép hết, nếu có thể luyện chế thành công, hắn sẽ vượt trội lên trong giới tu chân này, trở thành Hoàn mỹ trúc cơ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Không biết Hoàn mỹ Trúc cơ…sẽ có lực lượng như thế nào?” Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, cả người lao nhanh đi về phía trước.
Ba tháng sau Mạnh Hạo đã cách nước Triệu rất xa, thậm chí hắn còn đi xuyên qua một quốc gia phàm nhân khác, đi vào một vùng núi hoang sơ, đi rất lâu cũng không có lấy một bóng người ở Nam Vực.
Chỗ này nhìn là núi hoang, chỗ kia cũng vẫn là núi hoang, gần như là trước mắt là vô tận núi rừng hoang vắng. Ban ngày nơi đây thỉnh thoảng lại có tiếng chim thú văng vẳng, bầu trời trong xanh bát ngát. Ban đêm thì đủ loại thanh âm, ánh sao lấp lánh đầy trời, mặt trăng nhẹ nhàng chiếu sáng làm say mê lòng người.
Đứng trên đỉnh núi, Mạnh Hạo càng cảm nhận được càng đi, thế giới quan trong hắn càng ngày càng thâm thúy và rộng lớn hơn rất nhiều.
“Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Hôm nay ta không biết đã đi qua bao nhiêu vạn dặm, có thể thấy tận mắt dãy núi trùng điệp san sát như rừng, cũng khiến cho biển trong tâm mình, càng lúc càng mở rộng.” Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời.
“Nếu đã quyết định Trúc cơ, thì tốt nhất phải tìm một sơn mạch nào đó có linh khí nồng đậm một chút, như thế tỉ lệ thành công sẽ nắm chắc hơn vài phần.”Mạnh Hạo thừa hiểu Trúc cơ gian nan, lúc này đang bay nhanh về phía trước, vừa đi vừa tìm kiếm địa điểm Trúc cơ mà không ngờ đã trôi qua ba tháng ròng rã.
Tính đến thời gian này, Mạnh Hạo đã rời khỏi nước Triệu nửa năm rồi. Mà khoảng thời gian này hắn cũng không tu hành gì nữa, tu vi hiện tại của hắn đã đến Ngưng khí đại viên mãn, chỉ cần bước ra thêm một bước nữa hắn sẽ Trúc cơ. Trong lòng hắn cũng vô cùng bình lặng, hắn mơ hồ cũng đã có chút cảm giác, giống như hắn có thể tùy lúc mà đột phá lên Trúc cơ.
“Trúc cơ cũng có xác suất khác nhau, cần phải tìm nơi nồng đậm linh khí một chút, như vậy cũng giảm bớt hao tổn.”Mạnh Hạo trầm ngâm, tiếp tục đi tới. Trên đường đi, hắn cũng không có giết chóc hung thú gặp trên đường mà chỉ tránh đi là chủ yếu. Tuy nhiên độc trên người hắn đã phát tác hai lần trong khoảng thời gian này, mỗi lần phát tác đều khiến toàn thân hắn đau nhức dữ dội, như bị cả đàn kiến cắn xé cơ thể. Lần đầu tiên nếm trải loại đau khổ này, hắn từ trên không trung rớt thẳng xuống đất, toàn thân lượn lờ sương mù ba màu, sau ba ngày cắn răng chịu đựng cơn đau mới biến mất. Hai lần độc phát tác đều khiến cho thân thể Mạnh Hạo tiết ra vô số chất dịch đen có mùi tanh hôi vô cùng. Chất dịch này chỉ dính một chút trên lá cây cũng khiến cho lá mục nát ra.
Thậm chí khi để tâm nghiên cứu, Mạnh Hạo còn mơ hồ cảm thấy chỉ trừ loại độc ba màu kia còn ở lại trong cơ thể hắn, các độc tố khác đang bị bài xích và bị đẩy ra khỏi cơ thể theo mỗi lần độc trên người hắn phát tác.
Ngoại trừ điều này, thì trong nửa năm nay Mạnh Hạo cũng dành thời gian thử nghiệm một số loại bảo vật hắn đoạt được từ Kháo Sơn lão tổ. Như là Lôi cờ kia, khi luyện hóa xong thi triển thì uy lực hơn hẳn nửa năm trước, một khi tản ra thì hóa thành một vùng sương mù bao phủ mọi thứ trong phạm vi mười trượng, nếu bất kì người hay thú nào dại dột lọt vào thì tất sẽ nhận một trận lôi đình oanh tạc kinh khủng. Uy lực lá cờ này có thể sánh ngang cấp với Trúc cơ, do đó đã trở thành phòng hộ chi bảo của hắn trong mỗi lần nghỉ ngơi.
Chỉ duy nhất cái Như ý ấn kia là Mạnh Hạo hoàn toàn không nhìn ra có chút tác dụng gì lợi hại cả.
Lại mất thêm một tháng nữa trôi qua, lúc này trước mặt Mạnh Hạo hiện ra một sơn cốc, bốn phía xung quang sơ cốc này đếu có những chiếc cầu treo nối với nhau. Còn có một đám người đội mũ, mặc quần áo vải thô, lưng đeo sọt đang bước đi trên cầu treo.
Nhìn thấy đám người này, hai mắt Mạnh Hạo không khỏi chuyên chú lại. Nơi này thâm sơn cùng cốc, bốn phía hoang sơ không có dấu chân người thế mà lại xuất hiện phàm nhân ở chỗ này.
Nhìn lại thì quần áo của họ so với quần áo của dân chúng nước Triệu cũng khác biệt rất nhiều. Mạnh Hạo nhìn qua, suy nghĩ một chút rồi quay người định rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên hắn quay phắt người lại, hai mắt lóe lên, ngó nghiêng nhìn lại lần nữa về một chỗ phía trong sơn cốc.
Một lát sau, dưới chân Mạnh Hạo lóe lên kiếm quang bay thẳng tới chỗ sơn cốc kia. Vừa mới tới gần, hắn đã bị choáng ngợp bởi thiên địa linh khí dày đặc như táp vào mặt ở nơi này, mắt hắn sáng ngời, có thể nói đây là nơi có thiên địa linh khí nồng đậm nhất mà hắn gặp sau nửa năm ròng rã tìm kiếm.
Sơn cốc này rất sâu, đứng ở giữa không trung nhìn xuống không thể thấy được đầu cuối, mà chỉ nhìn thấy sương mù dầy đặc lượn lờ. Tuy vậy, vẫn có thể càm nhận được thiên địa linh khí tràn trề ở dưới sơn cốc không ngừng tràn lên, khiến cho cây cỏ bốn phía sơn cốc này đều cực kì tươi tốt, mơ hồ còn lộ ra chút ít bất phàm.
“Thiên địa linh khí nơi này so với Đông phong của Kháo Sơn tông còn nhiều hơn một chút.” Mạnh Hạo vô cùng ngạc nhiên, nhìn về phía sương mù trong cốc. Bỗng nhiên đám sương mù chấn động mạnh một cái, mà Phong yêu Cổ ngọc trong túi trữ vật của Mạnh Hạo cũng chấn động lên. Mạnh Hạo kinh ngạc mà nhìn về phái khác, sau đó lấy ngọc giản kia ra.
Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo lấy ra Phong yêu Cổ ngọc, trong đầu hắn bỗng nhiên nổ vang lên sau đó xuất hiện một đoạn chữ cổ.
"Tích chi niệm, bản dục hóa yêu, bị trảm vu bát đại phong yêu chi thủ, liên kỳ ý, lưu hương thổ nhất thốn, sử kỳ hậu nhân khả bái."(*)
(*)“Niệm này lâu đời, bèn hóa thành yêu, bị chém dưới tay Bát đại phong yêu. Có ý xót thương, lưu lại một chút hương hỏa để con cháu đời sau có thể bái tế”
Đoạn chữ này xuất hiện đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng không kém, nháy mắt liền biến mất khỏi đầu Mạnh Hạo. Mọi chuyện đều trở lại như cũ nhưng ánh mắt Mạnh Hạo lúc này sáng ngời, hắn nhìn xuống sương mù phía sơn cốc sau đó nhìn lại Phong yêu Cổ ngọc trong tay, hay mắt chớp động.
“Bị chém dưới tay Bát đại phong yêu…Phong yêu tông, Cổ ngọc, yêu…trong này cuối cùng còn chứa điều bí ẩn gì...” Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ, đồng thời nhìn bốn phía xung quanh. Mà lúc này đám người phàm trần cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, đều lộ ra sắc mặt sợ hãi nhao nhao quỳ lạy.
Bỗng nhiên từ một cái sơn cốc gần đó vang lên tiếng kêu to, theo thanh âm xuất hiện có hai đạo cầu vồng bay nhanh đến. Nhìn gần thì đó là hai con kền kền to lớn và mạnh mẽ, trên lưng chúng chở theo hai người đang đứng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Hai người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt quần áo hai màu lam lục lẫn lộn nhìn có chút rối mắt, mặt hơi đen, thân thể gầy còm. Một người có một con rắn nhỏ xanh biếc quấn nơi cánh tay, hai mắt con rắn láo liên miệng phun phì phèo ra không ít hơi sương mờ mờ nhạt nhạt.
Tên còn lại thì lại có một con rết không ngừng đung đưa trên đầu vai. Con rết dài chừng hơn một thước, màu sắc sặc sỡ, chỉ nhìn lướt qua cũng biết là một loại cực độc.
Tu vi hai người này một là Ngưng khí tầng chín, còn người kia thì là Ngưng khí tầng tám đỉnh phong. Vẻ mặt cả hai đều biểu lộ vẻ bất thiện, bọn chúng tiến đến Mạnh Hạo còn khoảng hơn ba trăm trượng thì dừng lại lạnh nhạt đưa mắt dò xét.
Thần sắc Mạnh Hạo vô cùng bình tĩnh, hắn bèn thu hồi Phong yêu cổ ngọc sau đó đưa mắt nhìn hai người này, loại tu sĩ có tu vi thế này thì ở nước Triệu đã chết dưới tay hắn không ít.
Đang lúc hai bên củng dò xét nhau thì lúc này trong một sơn cốc khác cũng bay ra một con cóc có cánh, toàn thân màu tím vô cùng to lớn. Con cóc này bay ra còn mang theo một đám sương khói nhàn nhạt xung quanh nó, chỉ tính riêng con cóc này cũng có tu vi xấp xỉ Ngưng khí tầng tám, chưa kể trên lưng nó còn mang theo một lão già đang khoanh chân ngồi.
Quần áo lão giả này thì là hai màu đỏ vàng lẫn lộn, trên mặt có từng nét màu vẽ ngoằn ngèo như một cái mặt nạ Đồ đằng nhìn rất dữ tợn. Lúc này lão cũng bay cách ra phía xa hắn một khoảng ba trăm trượng, lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Lão giả này tu vi cũng không tầm thường, đã đến Ngưng khí tầng chín đỉnh phong. Nhìn lão giả ngồi trên lưng con cóc này, sắc mặt của hai người kia cũng biến đổi.
“Lão phu là tộc trưởng của Linh thiềm trại, đạo hữu nếu chỉ đi ngang qua nơi này thì xin mời nhanh chóng rời đi, nơi này không chào đón tu sĩ từ bên ngoài tới.” Ánh mắt lão giả này sau khi dừng lại trên người Mạnh Hạo, nhận ra tu vi của hắn liền cau mày phiền lòng lên tiếng.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, hắn đã tốn hơn nửa năm mới tìm được nơi có linh khí nồng đậm phù hợp với yêu cầu của hắn, nếu rời khỏi đây thì biết khi nào mới tìm thấy nữa chứ!
Hơn nữa nếu chỉ là linh khí thì hắn cũng có thể tìm nhẹ tránh nặng mà buông bỏ, thế nhưng nơi đây vừa nãy còn dẫn động Phong yêu Cổ ngọc, Mạnh Hạo làm sao có thể đi khỏi đây được chứ
Mạnh Hạo không nói gì, đưa tay phải bấm niệm pháp quyết phóng ra từng thanh phi kiếm. Chốc lát đã tạo thành một cơn mưa kiếm với khoảng một trăm thanh phi kiếm, vờn quanh bốn phía, lốc xoáy nổi lên chấn động tản ra bốn phương.
Sắc mặt lão giả ngồi trên con cóc cùng với hai người kia đều biến đổi. Tay phải Mạnh Hạo hướng về sơn cốc chỉ một cái, ngày lập tức một trăm phi kiếm ầm ĩ lao về hướng vách đá, âm thanh rầm rầm vang lên, sau đó xuất hiện một cái động phủ đơn sơ trên vách đá.
“Tại hạ sẽ ở lại nơi đây vài tháng.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói. Hắn không hề liếc nhìn về phía ba người kia mà cả người loáng một cái đã bay thẳng về phía động phủ.
Một trăm thanh phi kiếm của hắn đã có đầy đủ sức chấn nhiếp khiến cho lão giả nhíu mày buồn bực, còn hai người kia ngay lập tức đã lộ rõ vẻ do dự.
Vừa đúng lúc Mạnh Hạo sắp sửa đặt một chân vào động phủ trong sơn cốc, hai mắt tên tu sĩ có con rắn nhỏ trên người bỗng lóe sáng lên, tay phải chỉ một cái, lập tức con rắn nhỏ trên tay phải hắn nhanh như chớp mà chuyển động, nhìn qua như một tia chớp màu xanh hướng thẳng tới Mạnh Hạo.
Ngay khi linh xà kia vừa tới gần, trong mắt Mạnh Hạo hiện ra tia lạnh lẽo.