Trần Phàm cười to, trong lòng tràn đầy vui sướng nhìn Mạnh Hạo, sau đó cùng Mạnh Hạo hóa thành hai đạo trường hồng bay thẳng đến chỗ đám người Nhất Kiếm Tông ở phía trước.
Lúc trung niên nam tử họ Lý nhìn thấy Mạnh Hạo ở bên cạnh Trần Phàm thì nhíu mày.
“Tiểu sư đệ của ta cùng với sư tôn ta có chút giao tình, phải đi bái phỏng. Nên ta liền để hắn cùng trở về với chúng ta.” Lúc tới gần, Trần Phàm hờ hững mở miệng xem như là đã giải thích, rồi lại lôi kéo Mạnh Hạo, thấp giọng trò chuyện.
Trung niên nam tử họ Lý không nói lời nào, quay người hóa thành cầu vồng. Một đoàn người phá không mà đi.
“Tiểu sư đệ, sau khi đến Nhất Kiếm Tông, ta sẽ đi cầu khẩn sư tôn, để cho sư tôn cũng thu ngươi làm đệ tử. Đến lúc đó, chúng ta ở Nhất Kiếm Tông, cũng sẽ là sư huynh đệ rồi.”
“Việc này chắc là sẽ được. Ta chưa bao giờ mở miệng yêu cầu sư tôn cái gì, lần này nói ra, tám chín phần mười là người sẽ đồng ý. Nhưng ta đoán là sẽ chỉ thu ngươi làm đt ký danh. Tuy nhiên lão nhân gia người có tu vi Nguyên Anh, cho dù là đt ký danh, cũng đủ để có địa vị ở trong Nhất Kiếm Tông rồi. Trần Phàm thấp giọng nói, hiển nhiên là đã dùng hết mọi phương pháp vì Mạnh Hạo trải ra con đường trong tương lai.”
“Sư huynh, về việc này ta đã có chút ý định, tạm thời cũng không cần đi à nha.” Mạnh Hạo chần chừ một chút, rồi cũng mở miệng.
“Tiểu sư đệ!” Vẻ mặt Trần Phàm lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ta biết ngươi không muốn lại gia nhập thêm tông môn khác. Ta năm đó cũng nghĩ như thế, nghĩ cả đời chỉ có một tông. Nhưng... Tu sĩ chúng ta, tông môn là gốc rễ. Trên thực tế ở trong Nam Vực, người không có tm chính là tán tu, vô luận là trong việc tu hành hay là phát triển lên, đều từng bước khó khăn, phí hoài năm tháng vô ích, cho đến cuối cùng chẳng qua chỉ là công dã tràng mà thôi.”
“Việc này ngươi nghe ta. Nhất Kiếm Tông là Nam Vực đệ nhất tông, đạo pháp bao hàm thâm sâu, là chỗ mà chúng ta trưởng thành.”
Mạnh Hạo trầm mặc.
Suốt dọc đường, Trần Phàm không ngừng khuyên bảo, dùng lời lẽ để lay động. Cho đến buổi trưa ngày hôm sau, lúc có thể nhìn thấy sơn môn của Nhất Kiếm Tông từ rất xa, Mạnh Hạo thầm than một tiếng, nhẹ gật đầu.
Bộ dáng của Trần Phàm lúc này mới tươi cười trở lại. Y nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt mang theo nhu hòa, ánh mắt lại càng như trưởng bối nhìn vãn bối. Dù cho tuổi của y không lớn hơn Mạnh Hạo bao nhiêu, nhưng trong mắt y, Mạnh Hạo vẫn là tiểu thư sinh vừa nhập sơn năm đó.
Nhất Kiếm Tông, là một ngọn núi đứng ngật ngưỡng ở giữa thiên không. Ngọn núi này to lớn, vượt qua trăm lần ngọn núi bình thường, là Nam Vực đệ nhất sơn!
Tên của nó là Nhất Đạo Sơn!
Đứng ở trên núi, bầu trời nhìn giống như là một chiếc gương, lại có thêm một tòa đại sơn giống nó như đúc trôi nổi lên treo ở trên bầu trời. Quan sát từ xa, hai tòa núi này như đang tranh đấu, làm cho tất cả những người lần đầu nhìn thấy đều phải chấn động tâm thần.
Tòa núi thứ hai này tên gọi là Nhất Tông Sơn!
Hai tòa núi này to lớn đến mức ánh mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy điểm cuối. Đây là tòa núi lớn nhất mà Mạnh Hạo nhìn thấy ở kiếp này. Lúc này dù chỉ nhìn từ phía xa xa, thì tâm thần cũng không khỏi chấn động.
Nếu như chỉ có hai tòa núi như vậy thì cũng thôi. Nhưng... Ở chính giữa hai tòa đại sơn này, thình lình lại có một thanh đại kiếm khó có thể hình dung, trực tiếp xuyên qua hai tòa núi, đâm vào mặt đất!
Vị trí chuôi kiếm là ở trên tòa núi trên bầu trời, có thể nhìn thấy được từ xa.
Bốn phía xung quanh tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến cho nơi này thoạt nhìn giống như là tiên cảnh.
Mạnh Hạo thở sâu, hắn đã từng nhìn thấy tlập tức, lúc này lại thấy Nhất Kiếm Tông. Hai tông môn này đều là đại tông ở Nam Vực. Tlập tức là thế lớn vô cùng, sinh ra uy hiếp, khiến người ta không khỏi phải cúng bái.
Mà Nhất Kiếm Tông thì lại bá đạo bất phàm. Sơn môn không phải để cho người ta phải cúng bái, mà chỉ có thể là kính sợ!
“Không biết mấy tông môn khác sẽ có quang cảnh bậc nào...” Mạnh Hạo nhìn Nhất Kiếm Tông ở xa xa, trong lòng khẽ thì thào.
Một đoàn người tốc độ cực nhanh, đã tới gần bên ngoài Nhất Đạo Sơn của Nhất Kiếm Tông.Lúc bước vào trong dải màu lượn lờ, trung niên nam tử họ Lý ở phía trước quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngạo nghễ bước vào bên trong, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Mạnh Hạo hờ hững liếc nhìn đối phương. Ở trong mắt hắn, người này mới là người không phân biệt được tốt xấu. Ngày đó nếu không có Trần Phàm ngăn cản, một khi Mạnh Hạo đã ra tay, thì trung niên họ Lý tu vi Trúc Cơ hậu kỳ này, là chết hay là bị thương còn phải xem tâm tình của Mạnh Hạo.
“Không cần lo lắng. Đợi sư tôn thu ngươi làm ký danh đt, Lý sư huynh kia cũng không dám động tới ngươi một chút nào.” Trần Phàm tưởng rắng Mạnh Hạo đang lo lắng, cười an ủi, rồi mang theo Mạnh Hạo bước vào bên trong . Sau đó y lấy ra một cái ngọc giản. Ngọc giản này lập tức phát ra hào quang, lóe lên một cái đã đem y cùng với Mạnh Hạo biến mất không còn thấy gì nữa.
Lúc bọn hắn xuất hiện, dĩ nhiên là đã ở chân núi trong Nhất Đạo Sơn. Ở đây chim hót hoa nở, suối chảy róc rách, còn có không ít đt ngoại môn của Nhất Kiếm Tông. Lúc bọn họ nhìn thấy Trần Phàm, cả đám đều ôm quyền cúi đầu, thần sắc cực kỳ cung kính.
“Tiểu sư đệ ngươi ở đây đợi ta... Ta đi trước bái kiến trưởng lão, sau đó phải đi tìm sư tôn. Chắc tới đêm mới có thể trở về. Ngươi ở đây nghỉ ngơi, cũng có thể ra ngoài đi dạo, nhưng không nên đi xa. Chờ lúc ta trở lại, hai chúng ta sẽ trò chuyện suốt đêm.” Trần Phàm mang Mạnh Hạo tới một chỗ lầu các ở bên ngoài, nở nụ cười, sau khi vỗ vỗ vào vai Mạnh Hạo mới quay người hóá thành cầu vồng rời đi.
Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm đi xa, sau đó thu hồi ánh mắt quan sát bốn phía, rồi cất bước đi vào bên trong lầu các. Nơi đây rất lịch sự tao nhã, cũng không xa hoa, nhưng không chỗ nào là không có cảm giác trang nhã. Nhất là bên trong lầu các cũng không thiếu sách vở. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ờ đó, lấy ra một quyển sách cổ, lật ra xem.
Không được bao lâu, hắn buông sách cổ xuống, vẻ mặt lộ ra trầm tư.
“Chẳng lẽ thật sự phải bái nhập Nhất Kiếm Tông...” Mạnh Hạo khẽ chau mày. Nơi đây thực sự không phải là lựa chọn hàng đầu của hắn, mà hôm nay tlập tức tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ về việc Bì Đống. Bái nhập Nhất Kiếm Tông, cũng là một lựa chọn rất tốt.
“Nhưng ta có khuynh hướng bái nhập vào Tử Vận Tông học được thuật pháp Tử Khí Đông Lai nhiều hơn...” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn có chấp nhất đối với tu vit. Ngoại trừ việc giải độc, còn có một nguyên nhân nữa. Đó chính là thuật pháp Tử Khí Đông Lai, thuật này có thể kết ra Tử Đan, là cực hạn trong Kết Đan.
“Mà ta cũng cần học cách luyện đan. Không thể cứ mỗi lần luyện chế đan dược đều phải mượn tay người khác, nhất là hoàn mỹ kim đan...” Mạnh Hạo trầm tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến hoàng hôn. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu đến. Mạnh Hạo thở sâu, thấy Trần Phàm còn chưa có trở về, hắn dứt khoát đi ra khỏi lầu các, đứng ở cái sân nhỏ nhìn lên Nhất Đạo Sơn.
Lúc này là trời chiều, ánh hoàng hôn rơi lên Nhất Đạo Sơn, khiến cho ngọn núi này dường như trở nên mông lung, có từng làn sương mù như ẩn như hiện. Mạnh Hạo nhìn lên, nhưng vừa nhìn được một chút thì hai mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy ở trên Nhất Đạo Sơn lúc này, ở trong trời chiều, lại có một cô gái mặc váy dài màu xanh đứng ở trên đỉnh Nhất Đạo Sơn. Nàng đang cất bước đi ra, giống như là đang hướng tới dưới núi.
Nàng xuất hiện khiến cho thế giới mông lung này dường như trở nên rõ ràng. Cũng vào lúc này, bốn phía truyền đến từng trận âm thanh sùng bái.
“Là Sơn Linh sư tỷ!”
“Đúng là Sơn Linh sư tỷ. Cứ vào hoàng hôn mỗi ngày đầu tháng cũng là lúc nàng xuống núi hái sương...”
“Bái kiến Sơn Linh sư tỷ...”
Âm thanh bên ngoài dần dần truyền ra. Mạnh Hạo nhìn theo cô gái đi xuống từ trên đỉnh núi, trong lòng chấn động mạnh một cái. Bởi vì vào một khắc này, phong yêu cổ ngọc trong túi càn khôn lại một lần nữa truyền ra âm thanh quanh quẩn trong đầu hắn.
“Tảng đá ở trên Đệ Cửu Sơn, rơi xuống hóa đạo thành núi, núi này có khí linh. Khí linh này giống như yêu, nghĩa là không còn đời sau. Nếu gặp... Làm việc thiện thì điểm hóa, làm việc ác vậy thì phong diệt, có thể cân nhắc mà làm.”
Trong lúc âm thanh này vang lên, Mạnh Hạo trầm mặc, trong lòng dần dần bình ổn. Hắn đã quen với sự kỳ dị của phong yêu cổ ngọc. Lúc này Hai mắt Mạnh Hạo nhìn về phía cô gái đang đi xuống lộ ra tia sáng kỳ lạ.
Giờ phút này có không ít tu sĩ bay lên, đứng ở giữa không trung hướng về phía cô gái kia cúi đầu, lời nói rất là cung kính. Trong đó có cả trung niên nam tử họ Lý, gã cũng xuất hiện ở giữa không trung, rất là kháh khí cúi đầu.
Lúc Mạnh Hạo nhìn về phía cô gái này thì lập tức thân hình của nàng ở giữa không trung bỗng nhiên dừng lại, hai con ngươi lộ ra sắc bén, cũng nhìn Mạnh Hạo.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong vài nhịp, sau đó cô gái này khẽ chau mày, thu hồi ánh mắt lại, đi về hướng xa xa trong lúc mọi người vẫn còn đang cúng bái. Mặc dù nàng đã đi xa, nhưng trung niên nam tử họ Lý ở giữa không trung vẫn nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo và cô gái này lúc trước.
Gã cũng thấy Sơn Linh nhíu mày. Lúc này gã xoay người, ánh mắt lập tức rơi vào người Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng, rồi thân hình lập tức hóa thành cầu vồng bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Hành động của gã lập tức đưa tới sự chú ý của đt Nhất Kiếm Tông khác ở xung quanh. Chỉ trong chớp mắt, trung niên nam tử họ Lý này đã xuất hiện ở trên khoảng không của cái sân nhỏ mà Mạnh Hạo đang đứng, lúc cúi đầu thì hai mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
“Lại là ngươi!”
“Đã không biết tự lượng sức, bây giờ lại còn dám bất kính với Sơn Linh sư muội. Đến cùng thì ngươi có ý đồ gì!” Âm thanh của trung niên nam tử họ Lý rét lạnh, vừa truyền ra lập tức khiến không ít đt ở bốn phía đều nhao nhao nhìn về phía Mạnh Hạo
“Người này là ai?”
“Bộ dáng rất lạ, chưa từng gặp qua...”
“Ta nhớ người này. Là khách mà Trần Phàm sư huynh mang tới vào buổi trưa. Chỉ là vì sao Lý sư huynh lại có thái độ như thế với người này?”
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, ngẩng đầu liếc nhìn trung niên nam tử họ Lý đang kiêu căng ở giữa không trung.
“Các hạ nói thế là có ý gì.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
“Mặc kệ ngươi có ý đồ gì. Nhưng nơi đây là Nhất Kiếm Tông, ngươi nếu như đã như thế, nói không chừng Lý mỗ đành phải thay sư huynh của ngươi dạy dỗ một phen.” trung niên nam tử họ Lý này hiển nhiên là sẽ không cùng một người thoạt nhìn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ như Mạnh Hạo giảng giải cái gì đạo lý. Lúc trước, gã đã vốn có ấn tượng không tốt đối với Mạnh Hạo, hơn nữa cái nhíu mày của Sơn Linh lúc vừa rồi, khiến cho gã càng không ưa Mạnh Hạo. Giờ phút này gã vừa nói đã vừa nâng tay phải lên, đem tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn ầm ầm bộc phát ra.
“Không biết điều.” Trong lúc Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng thì tay phải của trung niên nam tử họ Lý ở giữa không trung đã rơi xuống. Một cỗ khí tức Trúc Cơ đại viên mãn truyền ra khắp nơi, một thanh đại kiếm hư ảnh lập tức huyễn hóa ra, hướng về phía Mạnh Hạo chém tới.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, tay phải nâng lên. Hắn vốn cũng không có hảo cảm gì với trung niên nam tử họ Lý này. Nhưng khi hai người đang hết sức căng thẳng, thì một thanh tiểu kiếm màu đen từ đằng xa gào thét mà đến, đụng vào bóng kiếm của trung niên nam tử họ Lý kia.
Oanh một tiếng, bóng kiếm kia trực tiếp sụp đổ. Sắc mặt của trung niên nam tử họ Lý trầm xuống. Cùng lúc đó, Trần Phàm đã hóa thành cầu vồng chạy nhanh đến.
“Lý sư huynh, ngươi ba phen mấy lượt tìm sư đệ của ta gây phiền toái. Chẳng lẽ là muốn ỷ vào tu vi Giả Đan, liền cứ thế không cho Trần mỗ mặt mũi. Trần mỗ dù sao cũng là một trong Nhất Kiếm thất tử. Mà ngươi... Lại là cái thứ gì!”