“Tử La lão tổ!”
“Không nghĩ tới người dẫn dắt Thanh La Tông lần này lại là Tử La lão tổ, một lão quái đạt tới Nguyên Anh kỳ. Nghe đồn người này sát khí rất nặng, trước kia lập anh lúc nào cũng danh chấn Nam Vực, từng trong một đêm tiêu diệt tam tông!”
“Nghe nói Thanh La Tông đã tới hiểm địa đó năm lần rồi, mỗi lần lưu lại đó không ít tu sĩ. Lần này là lần thứ sáu. Dù là lần thứ sáu mà quy mô tổ chức vẫn còn lớn mạnh như thế, đủ thấy tông môn này rất có thực lực. Quả rất xứng đáng là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực ta.”
Lúc này, Mạnh Hạo nghe thấy những bàn tán xung quanh mình, cũng cảm nhận được uy áp sau khi ông lão mặc áo tím xuất hiện nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào một nơi khác. Sau lưng ông lão áo tím bay tới một la bàn, đứng trên đó là mấy trăm tu sĩ. Trong những tu sĩ ấy có một cô gái.
Cô gái này mặc trường sam màu xanh, sắc mặt trắng bệch như không còn huyết sắc nhưng vẫn thấy được bản chất trong trẻo mà lạnh lùng bên trong. Hiện giờ Mạnh Hạo cảm nhận được nội tâm yếu ớt mà nàng muốn che giấu.
“Hứa sư tỷ!” Mạnh Hạo thì thào. Khi nhìn nàng, tâm tình hắn được buông lỏng, chỉ là giữa hai người còn thật nhiều ngăn cách. Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt….
Đúng lúc ấy, Mạnh Hạo nhíu mày, bởi hắn thấy đứng bên cạnh Hứa sư tỷ có một nữ tử xinh đẹp lộ ra ánh mắt mỉa mai giống như đang chỉ trích điều gì. Hứa sư tỷ của hắn đứng bên cạnh cúi đầu xuống, không dám cất lời, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo.
Trên la bàn Hứa sư tỷ đang đứng có mấy trăm đệ tử Thanh La Tông, tu vi không giống nhau nhưng có thể nhận ra đều là những đệ tử tầm thường, không phải đệ tử nổi bật được tông môn chú ý bồi dưỡng.
Trên la bàn được dựng một pho tượng lớn, màu đen nhánh. Nó mang hình một người cởi trần, sau lưng có đôi cánh màu đen đang mở nửa chừng. Từ pho tượng toát ra khí thế quỷ dị. Nhất là đỉnh đầu của pho tượng này lại đội một cái mũ cao, khiến cho toàn thân tượng mất đi vẻ cân đối.
Mạnh Hạo dùng linh thức vượt xa tu sĩ bình thường quan sát pho tượng, thấy được sự quỷ dị ẩn chứa, như thể nó không phải vật chết mà có thể hít thở như một cơ thể sống. Mỗi lần hô hấp, đám đệ tử đứng trên la bàn đó bị nó hút đi từng tia khí tức.
Hình ảnh này thu vào trong mắt Mạnh Hạo làm con ngươi hắn co rút lại. Hắn chú ý tới vị trí của Hứa sư tỷ trên la bàn. Mỗi lần pho tượng ấy hít thở, có nhiều đệ tử cảm thấy hưng phấn, không hề có hành động phản kháng.
“Các vị đạo hữu chắc cũng nhận ra Tạ mỗ. Tại hạ chính là Tạ Kiệt ở Thanh La Tông.” Trên một trong mười sáu chiếc la bàn màu tím, có một thanh niên tao nhã mỉm cười mở miệng nói. Âm thanh truyền ra rơi vào tai Mạnh Hạo cùng các tán tu có mặt nơi đây.
Người này vừa nói chuyện thì Mạnh Hạo nhận ra ngay, hắn là người đưa ra lời hứa hôm trước.
“Những chuyện liên quan tới việc này khiến rất nhiều tu sĩ suy đoán trong lòng. Hiện giờ gặp nhau ở đây, tại hạ sẽ giải thích rõ ràng cho các vị. Xin mời!” Tạ Kiệt mỉm cười, la bàn màu tím dưới chân hắn mở rộng ra ngàn trượng, bay về phía trước.
Mạnh Hạo và đám tu sĩ Trúc Cơ tán tu mỗi người mang trong lòng một ý nghĩ. Mỗi người hóa thành hào quang bay nhanh lên tấm la bàn kia.
Tính cả Mạnh Hạo thì có gần trăm tu sĩ Trúc Cơ là tán tu, trong đó đa phần đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Tu sĩ đạt tới trung kỳ chỉ có mười tám người, còn đạt tới hậu kỳ lại càng ít, chỉ có ba vị.
Ba người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ này, có một người là lão giả đi cùng Mạnh Hạo lúc trước, còn một người có sắc mặt trắng bệch, toàn thân mặc đồ trắng, cả người tỏa ra âm khí. Người này là một nam tử trung tuổi tràn ngập sát ý.
Người cuối cùng trong ba tu sĩ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ này là một cô gái, tướng mạo không quá xinh đẹp, thân thể lại hơi mập mạp nhưng tu vi khiến cho người khác chấn động. Đám tu sĩ bốn phía tỏ ra rất khách khí với nàng. Ba người này bước lên la bàn của Tạ Kiệt thì được hắn mời riêng sang một bên.
Trong lúc đó, Mạnh Hạo cũng thấy đám tu sĩ Trúc Cơ tán tu có cả Lữ Đào, còn có vị phu nhân đã gặp trong bí hội lần trước. Ngoài ra, có một người cũng khiến cho Mạnh Hạo chú ý. Người này tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đứng giữa đám người không tạo nên sự thu hút mạnh mẽ nào nhưng lúc Mạnh Hạo đảo mắt qua thì nhận thấy có một cỗ khí tức vô hình, rất khó hình dung toát ra. Khí thế này như được toát ra từ một cỗ thi thể đã tan rữa, mùi rất đậm đặc.
Nhìn người này, Mạnh Hạo liền nghĩ tới Phong yêu cổ ngọc, lại nhớ tới cảm giác bực bội khi ở trong Thanh La Tông.
La bàn dưới chân mọi người chợt chấn động mạnh, lao nhanh về phía trước. Cùng lúc ấy, đa phần la bàn của Thanh La Tông cũng hóa thành tia sáng bay đi theo. Hướng bay của những chiếc la bàn này không phải ra bên ngoài Thanh La Tông mà lại đi sâu vào trong những ngọn núi.
Mạnh Hạo không đổi sắc mặt. Tu vi hắn biểu hiện ra ngoài chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, đứng trong đám người chỉ có Lữ Đào là để ý tới hắn. Hứa sư tỷ có mặt tại đây dường như không nhận ra sự có mặt của hắn. Thần sắc nàng mờ mịt, vẻ mặt chua chát không biết tương lai sẽ diễn tiến ra sao.
Những chiếc la bàn tiến tới gần những ngọn núi thì chiếc lư hương to lớn tràn ngập trong làn khói bỗng nhiên vặn vẹo. Làn khói từ đó tản ra biến lớn, bao phủ gần hết cả không trung phía trên Thanh La Tông.
Theo sự hình thành của vòng khói này, không gian bị vặn vẹo. Mạnh Hạo tận mắt thấy những chiếc la bàn đi phía trước lao thẳng vào làn khói đó rồi biến mất không thấy tung tích đâu nữa, như bị truyền tống tới một nơi nào khác.
Mạnh Hạo hơi cau mày, sau đó cũng từ chiếc là bàn màu tím nhảy vào trong vòng khói.
Không bao lâu sau, tất cả tu sĩ đứng trên những chiếc la bàn từ Thanh La Tông đã biến mất trong vòng khói. Thanh La Tông trở lại yên tĩnh như lúc trước nhưng trên những ngọn núi xuất hiện một màn sáng bao trùm cả vạn ngọn núi, phong tỏa hoàn toàn. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
“Các đạo hữu hãy bình tĩnh. Đây là chí bảo Thiên Chú Lô mà Thanh La Tông cho ta mượn để mở ra truyền tống trận. Không chỉ có mọi người, mà ngay cả Tạ mỗ sau khi truyền tống cũng không biết mình sẽ tới địa phương nào…”
Âm thanh của Tạ Kiệt vang lên, quanh quẩn khắp chiếc la bàn màu tím dưới chân hắn. Âm thanh xôn xao lúc truyền tống đã dần lắng xuống.
Mạnh Hạo nhìn ra bốn phía. Khắp nơi là một mảnh tinh không đen kịt không có chút hào quang nào, chỉ thấy đoàn người của Thanh La Tông cùng những chiếc la bàn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi xung quanh.
Phía trước bọn hắn, những chiếc la bàn gào thét lao đi. Đệ tử Thanh La Tông đứng trên đó phần lớn đã ngồi xuống tĩnh tọa, chỉ có đám thiên kiêu trên mấy chiếc là bàn màu tím vẫn đứng yên quan sát không gian xung quanh.
Ở phía xa, ba lão quái đạt tới Kim Đan kỳ dùng thần niệm trao đổi gì đó. Ở xa hơn chính là người có tu vi mạnh nhất, Tử La lão tổ thì vẫn nhắm mắt ngồi xuống, toàn thân không nhúc nhích.
Hứa sư tỷ cùng mấy trăm đệ tử Thanh La Tông ngồi một chỗ, duy trì vẻ trầm mặc. Pho tượng màu đen quỷ dị trên la bàn của bọn họ như hòa vào màn đêm.
“Tạ đạo hữu! Chúng ta nghe theo lời kêu gọi của Thanh La Tông, không ngại nguy hiểm mà tới, cũng phải để cho chúng ta biết một chút về nơi này chứ.” Tạ Kiệt đứng trên la bàn, có một người trong ba tu sĩ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ cất tiếng hỏi hắn, người này là lão giả mặc áo bào xám.
“Từ đạo hữu, Tạ mỗ tuy đã tới nơi này mấy lần nhưng không thể hình dung chính xác được.” Tạ Kiệt chần chừ một lúc, nhìn mọi người rồi đáp. “Tuy nhiên con đường này Tạ mỗ cũng biết được ít nhiều. Hẳn Từ đạo hữu cũng đoán được nơi đây có từ thời thượng cổ, được nhắc đến trong truyền thuyết. Tu sĩ ra ngoài lịch lãm thu thập linh mạch đưa vào trong núi.” Lời vừa nói ra, đám tu sĩ Trúc Cơ là tán tu lập tứ nhao nhao, đồng loạt nhìn ra bốn phía như muốn ghi nhớ thật kỹ nơi này.
“Đây không phải con đường chính đi vào núi, bởi vì con đường đó chỉ có tiên nhân mới có thể đi. Đây là con đường nhánh, như con suối nhỏ giữa trăm ngàn con sông lớn. Tuy vậy, không phải chúng ta có thể dễ dàng tiến vào được, cho nên chúng ta mới cần mượn Thiên Chú Lô của Thanh La Tông thủ hộ cho chúng ta, mở đường cho chúng ta thâm nhập.” Tạ Kiệt nói tiếp, sau đó hài lòng nhìn đám tu sĩ Trúc Cơ còn chưa hết rung động.
Dù sao, để mở ra con đường này cũng là việc mà tông môn bình thường không thể làm được.
“Vị này chính là Mạnh đạo hữu đúng không? Mời ngồi ở chỗ này.” Đảo mắt qua mọi người một lượt, Tạ Kiệt tập trung sự chú ý tới Mạnh Hạo. Trước lúc xuất phát, có ba vị lão tổ Kết Đan tự mình bàn giao cho hắn, phải cẩn thận đối đãi và lưu ý tới người này.
Nguyên nhân cụ thể ra sao hắn không được biết, cũng không hiểu vì sao ba vị lão tổ lại bắt hắn phải lưu ý tới một tên Trúc Cơ sơ kỳ chỉ là tán tu như vậy. Hiện giờ hắn vẫn luôn mỉm cười nói với Mạnh Hạo, cốt làm cho mọi người chú ý. Trong lòng hắn hiển nhiên là không có ý gì tốt.
Đúng như hắn dự tính. Lời vừa nói xong, có không ít tu sĩ Trúc Cơ đều tập trung ánh nhìn về phía Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo vẫn bình thường như không có chuyện gì. Hắn biết, từ ngày thân ảnh tu sĩ mặt vàng bị hắn đuổi đi, nhất định sẽ gây ra một ít sự chú ý. Việc ấy hắn không quản được, bây giờ nghe Tạ Kiệt nói thì chỉ khẽ ngẩng đầu.
“Nơi này rất tốt, tu vi của Mạnh mỗ yếu như vậy, không dám ngồi cùng chỗ với các vị.”
Những gì xảy ra ở đây đều không thoát khỏi sự quan sát nhận biết của ba lão quái Kết Đan. Bọn họ nghe thấy nhưng không can thiệp. Bản thân bọn họ cũng không hiểu tên tu sĩ Mạnh Hạo này có gì thần bí mà tông chủ của Thanh La Tông đột nhiên truyền ra khẩu dụ cho bọn họ phải lưu ý hắn.
Tạ Kiệt mỉm cười. Vừa muốn mở miệng thì la bàn dưới chân hắn chấn động rồi dừng lại. Cùng lúc đó, đám la bàn bay phía trước cũng đều dừng theo, hào quang trên thân chúng đồng loạt biến mất.
Ba lão quái Kết Đan biến sắc. Tử La lão tổ là người mạnh nhất, hai mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra, vẻ ngưng trọng.
“Im lặng!” Lão lên tiếng, âm thanh rơi vào tai như hóa thành phong ấn, phong bế mọi người không cho ai lên tiếng.
Giữa khung cảnh yên tĩnh, thế giới bên ngoài chỉ toàn một màu đen dần xuất hiện quang mang năm màu. Một chân sứa lớn tới mấy vạn trượng đột nhiên xuất hiện. Những xúc tu chập chờn, mờ ảo chập rãi bay rơi vào trong mắt mọi người.
Bên trong cái đầu sứa là một thi thể đã thối rữa hơn phân nữa, đang tan ra cùng với thân thể con sứa này.