“Hứa Thanh!” Hai mắt Lý Đạo Nhất lộ ra tinh mang. Hắn không lạ gì Hứa Thanh. Năm đó ở bên ngoài Đạo Tỉnh Tây Bộ Nam Vực hắn đã đánh một trận với người này.
Trận chiến ấy hắn là người thất bại!
Sau đó hắn đã có đột phá, bước vào Kết Đan cảnh nhưng thất bại ấy vẫn canh cánh bên lòng. Hiện giờ lại gặp Hứa Thanh, ánh mắt Lý Đạo Nhất lộ ra hàn mang, sát cơ lóe lên, tu vi Kết Đan ầm ầm bộc phát.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn lạnh lùng như băng, theo ánh mắt di động, trên thân nàng tỏa ra khí tức màu trắng, khí tức này hóa thành từng đạo tơ mỏng lao tới Lý Đạo Nhất.
Tiếng sấm vọng quanh quẩn, Mạnh Hạo lại nhắm mắt, toàn thân đắm chìm trong sự vận chuyển tu vi. Tòa đạo đài thứ ba đã bị hòa tan tỏa ra khí thế bàng bạc ngập cơ thể, toàn thân Mạnh Hạo cũng phát ra ánh sáng màu tím ngày một sáng.
Lý Đạo Nhất đang đấu pháp với Hứa Thanh. Rõ ràng nàng đang chiếm thế thượng phong nhưng thực tế, nếu bàn về tu vi chân chính, Hứa Thanh đã dung hợp Phượng tổ thì thế hệ đệ tử như Lý Đạo Nhất không thể so sáng được.
Chỉ là Hứa Thanh cũng biết, nàng không thể dung hợp hoàn toàn. Hiện giờ nàng mới chỉ phát huy được chưa tới 1 phần trăm sức mạnh nhưng vẫn áp đảo Lý Đạo Nhất.
Mặc cho Lý Đạo Nhất dùng thu đoạn gì, Hứa Thanh vẫn giữ thần sắc bình tĩnh như thường. Nếu không phải nàng muốn ở bên cạnh Mạnh Hạo, không thể đuổi giết ra xa thì Lý Đạo Nhất đã không thể duy trì được tới giờ rồi.
Hứa Thanh không muốn đánh bạc. Nàng lo lắng nếu mình rời xa Mạnh Hạo thì Lý Đạo Nhất sẽ dở thủ đoạn làm ảnh hưởng tới việc Kết Đan của Mạnh Hạo.
Trong lúc hai người không ngừng giao chiến, tòa đạo đài thứ hai trong cơ thể Mạnh Hạo đã hòa tan. Sau đó mấy chục tức thời gian, tòa đạo đài thứ nhất cũng hòa tan theo khiến cho viên nội đan Ứng Long lộ ra từ trong đan hải chợt xông lên, bay thẳng vào màn sương mù.
Viên yêu đan này đã nhỏ đi nhiều, lúc này dung nhập vào màn sương khiến tốc độ của màn sương vận chuyển nhanh hơn, ẩn hiện ý muốn ngưng kết.
Cùng lúc đó, ở cách nơi này không xa, Quý Hồng Đông đang dùng tốc độ rất nhanh lao thẳng về phía trước. Hắn nhắm mắt như thể đang lần theo một khí tức nào đó.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, chứng tỏ trong trận chiến với nữ tử Phương gia kia hắn cũng bị thương không nhẹ, cuối cùng đành chọn cách bỏ qua. Lúc này hắn đang nhắm mắt, trong đó ánh lên hào quang đang lấp lánh mãnh liệt.
“Không biết tên tu sĩ thô tục kia làm cách nào mà mở ra tiên thức, đạt được tiên linh khí mà lão tổ nói tới? Nhưng không sao, với tu vi của hắn thì không thể hấp thu nhanh được. Chỉ cần mang hắn diệt sát là có thể lấy tiên linh khí đã luyện hóa ra. Một khi ta lấy được khối tiên linh khí này, ta chắc chắn sẽ tấn chức vào danh sách chuẩn, chính thức bước vào hàng ngũ gia tộc.” Quý Hông Đông nghĩ tới đây thì chợt mở mắt, trong đó ánh lên vẻ mong chờ mãnh liệt.
“Tìm được rồi!” Đang bay, hắn bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm về một hướng sau đó lao đi rất nhanh.
Cơ thể Mạnh Hạo đang truyền ra từng thanh âm ken két, màn sương mù trong đan hải của hắn không ngừng co rút lại. Càng co rút càng thêm ngưng tụ, phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, sau đó dần xuất hiện đan da.
Khi nào ngưng kết hoàn toàn nó sẽ trở thành Tử Đan, tu vi mạnh Hạo ngay lập tức từ Trúc Cơ biến thành Kết Đan, sẽ trở thành cường giả thực sự.
Trong cơ thể hắn, màn sương màu tím đang xoay tròn với tộc độ dần chậm lại, hiện giờ ngưng tụ lại chỉ còn to như nắm tay.
Không bao lâu nữa Tử Đan sẽ xuất hiện. Giờ phút này, Mạnh Hạo đã cảm nhận được trong cơ thể có một lực lượng cường đại đủ khiến hắn chấn động đang ngưng tụ bên trong Tử Đan. Lực lượng này vượt hơn thực lực của hắn trước đây rất nhiều.
Bởi vì Đan mà hắn ngưng tụ ra không phải là Đan thường, nó chính là Tử Đan, là do mười tòa đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ hòa tan hình thành. Một khi hình thành, Mạnh Hạo chính là Tử Đan mạnh nhất trong vài vạn năm trở lại đây của Tử Vận Tông.
Ngoài ra Mạnh Hạo còn có yêu đan của thượng cổ Ứng Long dung hợp khiến cho sự khủng bố của Tử Đan càng gia tăng đạt tới tầm mức mới.
Tầm mức ấy, trong Tử Vận Tông chưa từng có người chạm tới. Mặc dù là vị Tử Đông chân nhân kia so với cảnh giới Mạnh Hạo sắp đạt được cũng không kinh người bằng.
Thêm nữa, Tử Đan sắp hình thành của hắn còn có cả tiên linh khí ở bên trong. Đừng nói cả Tử Vận Tông, sợ là toàn bộ Nam Vực, toàn bộ Tây Mạc và Bắc Mạc, toàn bộ Đông Thổ cũng chưa từng có.
Mạnh Hạo cảm thấy trong cơ thể, khí tức của màn sương càng thêm cường đại. Nhịp tim hắn gia tăng, nhục thể ngày một cừng cỏi, phạm vi linh thức đã khuyếch tán rất lớn. Hắn cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể đột phá.
Vừa lúc ấy, từ trong linh thức, Mạnh Hạo thấy được thân ảnh Quý Hồng Đông đang bay tới với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước Mạnh Hạo.
Theo sự xuất hiện của đối phương, có tiếng nổ vang truyền khắp bốn phía, Lý Đạo Nhất phun ra một ngụm máu tươi, thân thể loạng choạng lùi ra sau mấy bước. Hắn đứng sau lưng Quý Hồng Đông, dùng ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sát cơ nhìn Hứa Thanh.
Sắc mặt Hứa Thanh đã hơi tái nhợt nhưng vẫn giữ thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quý Hồng Đông.
“Lý Đạo Nhất, ngươi làm tốt lắm. Việc này ta sẽ báo về gia tộc nói để cho Lý gia ngươi biết, ngươi lập được công lớn.” Quý Hồng Đông lạnh nhạt mở miệng.
“Quý thiếu gia khách khí rồi. Có thể ra tay cho Quý thiếu gia là vinh hạnh của Lý mỗ. Cô gái này, nếu có thể hãy để ta mang nàng đi. Nàng ra tay với ta hai lần, ta muốn nàng sống không bằng chết.” Lý Đạo Nhất đảo mắt nhìn Hứa Thanh, từ trong mắt ánh lên một tia dâm tà. Hắn vẫn luôn thích những nữ tử băng lãnh như vậy.
“Tùy ngươi.” Quý Hồng Đông lạnh nhạt đáp. Hắn đảo mắt qua Hứa Thanh, sau đó nhìn tháy Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Với tu vi của mình, hắn tất nhiên nhìn ra Mạnh Hạo đang trong thời điểm Kết Đan nhưng chỉ lộ ra ý khinh miệt.
“Nếu không có Phương Du xuất hiện thì ta đã bị ngươi lừa gạt rồi. Tiên linh khí đã ở trên thân thể ngươi, vậy cũng chỉ có thể chém giết ngươi rồi từ thi thể luyện hóa mà thôi.” Vừa nói, Quý Hồng Đông vừa tiến về phía trước. Thân thể hắn tản ra khí thế ầm ầm, huyễn hóa ra núi sông đại địa như thể hắn đã trở thành một vị quân vương, nơi nào hắn đặt chân qua đều trở thành vương thổ của hắn.
Sương mù trong cơ thể Mạnh Hạo đã ngưng tụ được tám phần, phần thứ chín cũng đang ngưng kết. Khí tức cường hãn ẩn trong cơ thể hắn không tán ra bên ngoài, nó như hóa thành khí lưu lưu chuyển toàn thân Mạnh Hạo.aănắnHaănắn
Hai mắt Hứa Thanh tập trung nhìn Quý Hồng Đông, nàng đứng chắn trước người Mạnh Hạo.
“Không biết lượng sức!” Quý Hồng Đông hừ lạnh, bước chân không ngừng lại. Huyễn ảnh sông núi sau lưng hắn khuyếch tán rồi lao thẳng tới bên người Hứa Thanh.
Hình ảnh này do khí của Quý Hồng Đông biến ảo mà thành, ngưng tụ ra ý núi sông, trở thành quân vương đế khí. Huyễn ảnh đè xuống mạnh mẽ khiến Hứa Thanh biến sắc, trong mắt ánh lên hắc mang, cho tới lúc con ngươi của nàng phóng lớn khiến cả tròng mắt ngập một màu đen.
Bên ngoài, thân thể Hứa Thanh không tràn ra bạch khí mà toàn là hắc khí. Từng luồng hắc khí này tràn ra hóa thành những khuôn mặt quỷ dữ tợn. Một ít hắc khí ngưng tụ trên đỉnh đầu nàng hình thành một con Phượng hoàng màu đen.
Đoàn hắc khí này lao thẳng về phía huyễn ảnh của Quý Hồng Đông.
Hai mắt hắn co rút, hình ảnh trước mắt khiến hắn lắp bắp kinh hãi. Tiếng sẫm va chạm kinh thiên động địa vang lên. Hứa Thanh phun ra một ngụm máu tưới, lão đảo lui về sau. Nàng nắm lấy Mạnh Hạo như năm xưa trên đỉnh Thanh Sơn nàng đã gặp Mạnh Hạo lần đầu tiên, bắt lấu Mạnh Hạo mang về tông môn rồi bay thẳng ra xa.
Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi. Vừa rồi nàng vận dụng lực lượng của Phượng tổ, lực lượng này còn chưa thuộc về nàng, một khi dùng tới thì thân thể nàng bị tổn thương rất lớn.
Dẫu liều mạng thi triển thì hiệu quả cũng không thu được quá nhiều, chỉ có một thành mà thôi.
Lúc Hứa Thanh mang Mạnh Hạo bay nhanh đi, sắc mặt Quý Hồng Đông tái nhợt. Hắn cúi đầu, vỗ ngực lấy ra một quả ngọc bội đã tổn hại. Sắc mặt khó coi, ánh mắt hắn lộ ra sát cơ cùng một tia kỳ dị.
“Công kích của đối phương bạo phát có thể so sánh với một kích của tu sĩ Nguyên Anh, khiến ngọc bài hộ thân của ta vỡ vụn sao? Có ý tứ.”
“Thứ khí thế trên người cô ta đúng là tàn hồn chi lực. Ta muốn xem tất cả tàn hồn ở Nam Thiên tinh này, cái nào dám ra tay hóa hình trước mặt Quý gia, dám cùng huyết mạch Quý gia ta đối chiến.” Khóe miệng Quý Hồng Đông lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. hắn lao thẳng về phía trước đuổi theo.
Lý Đạo Nhất cũng bay theo, trong lòng thầm kinh hãi. Hắn không biết vừa rồi Hứa Thanh chưa xuất toàn lực, nếu không hắn đã chết rồi.
“Chắc hẳn nàng ta không ra tay là vì thuật này gây ra hậu quả quá lớn…”
Mạnh Hạo không mở mắt nhưng linh thức giúp hắn cảm nhận rõ ràng mọi việc xảy ra bên ngoài, so với nhìn bằng mắt thường còn rõ ràng hơn. Hắn thấy Hứa Thanh phun ra máu tươi, thấy Hứa Thanh liều mạng vì mình.
Trong lòng hắn vô cùng đau đớn, tức giận dâng lên tràn ngập. Vào lúc Hứa Thanh lần thứ ba phun ra một ngụm máu tưới thì màn sương mù màu tím trong cơ thể hắn đã hoàn thành được chín phần, đang ngưng tụ phần cuối cùng.
“Sư tỷ, thả ta xuống đi.” Mạnh Hạo mở mắt nói.
Hứa Thanh không nói, cũng không làm theo mà tốc độ bay đi còn nhanh hơn trước.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh bằng ánh mắt nhu hòa.
Đúng lúc ấy truyền tới tiếng thét, sau đó là thân ảnh Quý Hồng Đông lao tới. Vách tường bốn phía đã vỡ hơn phân nửa, không bao lâu sau sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Thấy Quý Hồng Đông xuất hiện, Hứa Thanh quyết tâm, tay trái nâng lên hướng về sau hất lên. Thân thể nàng liền run rẩy, hắc khí tràn ra ngập trời tạo thành một con Phượng hoàng màu đen, xung quanh có vô số tàn hồn đang cất tiếng kêu thê lương lao thẳng tới Quý Hồng Đông.
“Đám mù lòa các ngươi, huyết mạch của Quý gia mà các ngươi cũng dám mạo phạm sao!” Quý Hồng Đông cười lạnh, không dừng bước chân.