Vẻ mờ mịt ở trong mắt kia giống như mất hồn.
Làn da tái nhợt giống như không còn chút máu, giống như là thi thể bất hủ nằm ở trong quan tài băng đã ngàn năm. Giờ phút này nàng đứng ở trên bệ đá, gió thổi tới, dù như thế nào cũng không thể thổi tan vẻ mịt mờ mộng mị ở trên người nàng.
Ở trên quần áo của nàng loang lổ máu tươi đã trở thành màu đen ngòm, tựa như máu tươi này đã tồn tại thật lâu mà hóa thành khô héo, nhưng nó lại như lạc ấn vậy, không có bị xóa đi.
Mà ở trên trán của Hứa Thanh còn có một miệng vết thương. Cái vết thương kia chẳng biết là đã có từ lúc nào, trông giống như một vết kiếm... Không có khép lại.
Thậm chí khi gió thổi bay ống tay áo còn làm lộ ra vết kiếm thứ hai ở trên cổ tay phải...
Hứa Thanh gầy.
Bộ dáng gầy gò lại càng lộ thêm ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác dường như nàng từ trong tuyết lạnh mà đến, một thân váy dài màu xanh, tóc xõa ngang vai, da thịt vô cùng mịn màng, khiến cho Mạnh Hạo ngẩn ngơ, ngóng nhìn không muốn rời mắt.
Hắn sợ trong chớp mắt, bóng tối sẽ thay thế tất cả ánh sáng ở trước mắt, cắt đứt bóng hình xinh đẹp trong mắt.
Mạnh Hạo nhìn thấy được vết kiếm trên người Hứa Thanh, thấy được vẻ mờ mịt của nàng, cũng thấy được dường như tâm mạch của nàng bị tổn thương. Giờ phút này, trong thế giới của hắn hết thảy đều đã biến mất, chỉ còn lại thân ảnh của người con gái đang đứng trong gió núi kia.
Tim của Mạnh Hạo vào giờ phút này, có chút đau đớn.
Hắn có thể không để ý tới bí mật của Hàn Bối, có thể không để ý tới sự quỷ dị của Chu Kiệt, dù âm thanh đến từ Phong Yêu Cổ Ngọc đã xuất hiện hai lần ở trong đầu của hắn. Nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Hạo đều cảm thấy, mình với những người này không có liên quan, bọn họ sống hay chết, bọn họ quỷ dị, Mạnh Hạo không muốn tham dự vào.
Bởi vì tạo nên tất cả những điều này chính là Thanh La Tông!
Mạnh Hạo hồi nhỏ là một thư sinh, cho nên rất thông minh. Hắn làm sao còn không rõ ý nghĩa trong lời nói của Phong Yêu Cổ Ngọc kia. Cộng thêm với trận chiến với Chu Kiệt, trong khi đối phương triển khai thần thông thì Mạnh Hạo đã thấy được những... Tàn hồn kia. Hắn sao còn có thể không hiểu.... Đến cùng là Hàn Bối và Chu Kiệt đã xảy ra chuyện gì. Hắn sao có thể không biết, đạo uẩn của Thanh La Tông kinh khủng đến cỡ nào!
Hắn hiểu, hắn hiểu được. Thậm chí hắn còn hiểu rõ hơn, khắc sâu hơn cả người của Thanh La Tông ở trên mặt đất.
“Tàn hồn đoạt thể. Tàn hồn ở nơi đây chính là những cái mà năm đó hiện ra ở trong thần thông của Chu Kiệt... là những tu sĩ đã từng chết đi kia. Mà toàn bộ Thanh La Tông, ở dưới Thập Vạn Sơn Mạch có ẩn chứ vô số tàn hồn...
Nói nơi này là Thanh La Tông, không bằng nói nơi này là một Minh tông!
Vãng sinh trở về, muốn một lần nữa trở lại nhân gian, chiếm đoạt thân thể của tu sĩ, y hệt như ký sinh vậy. Chu Kiệt chính là ở trong trạng thái này, lẽ ra trong lúc bị đoạt xá thì hắn không có khả năng khôi phục thần thức, sẽ không xuất hiện sự tình muốn chết lúc trước. Nhưng nhất định là sau khi đoạt xá đã xuất hiện việc ngoài ý muốn của bọn hắn.
Cái ngoài ý muốn này đã làm cho tàn hồn bị trọng thương, cho nên mới khiến cho hồn của bản thể xuất hiện thức tỉnh, làm cho bọn hắn mờ mịt, điên cuồng và giãy dụa.
Mà Hàn Bối thì nàng rõ ràng là không có việc gì, nhưng lại không để cho người khác biết được, làm cho người ta tưởng nàng đã bị tàn hồn đoạt thể. Bởi vì bên trong thân thể của nàng, không phải là có hai cái hồn, mà là có ba cái hồn! Một là hồn của bản thân, cái thứ hai là tàn hồn của Thanh La Tông, mà cái thứ ba... là năm đó ở trong phúc địa của Thanh La Tông, hồn của Hàn gia lão tổ ở trong pho tượng dung nhập vào thân thể nàng!
Mạnh Hạo trầm mặc. Những thứ này sao hắn còn không hiểu rõ.
Nhưng chính vì biết rõ, cho nên hắn không muốn dính dáng vào bên trong. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hứa sư tỷ từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện, nên trong lòng Mạnh Hạo mơ hồ đã có chút lo lắng. Cho đến ngày hôm nay, nhìn thấy được Hứa Thanh ở trong tích tắc...
Mạnh Hạo minh bạch. Việc này... Hắn không thể lại lựa chọn bỏ qua, bởi vì cái tàn hồn đoạt thể này, đã phạm vào điểm mấu chốt mà Mạnh Hạo hắn không thể tiếp nhận.
Mạnh Hạo thở sâu, thân hình bước về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng thẳng tới chỗ ngọn núi kia. Lúc xuất hiện, là ở giữa không trung, ở sau đài cao mà Hứa Thanh đang đứng.
Mạnh Hạo đứng ở chỗ này, nhìn bóng lưng của Hứa Thanh. Gần như ngay lúc hắn vừa tới gần thì Hứa Thanh chợt xoay người. Dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, lúc này ở trong mắt đã không còn là mờ mịt, mà lập tức xuất hiện vẻ âm lãnh.
Cùng lúc đó, một cảm giác nguy cơ lập tức dâng lên ở đáy lòng của Mạnh Hạo. Giờ phút này, trong mắt của Mạnh Hạo, Hứa Thanh dường như đã không còn là tu vi Trúc Cơ mà đã biến thành phiêu hốt bất định.
Thần sắc của Mạnh Hạo không có chút biến hóa nào. Hắn nhìn Hứa Thanh đồng thời tay phải bấm niệm pháp quyết, ở trong đầu đang hiện ra chính là Phong Yêu đệ bát cấm. Cấm pháp này theo ấn quyết biến hóa, đang vờn quanh trong đầu của hắn, nhưng lại không tán phát ra ngoài chút nào.
Gần như với lúc Phong Yêu đệ bát cấm tồn tại ở trong đầu, thì hai mắt của Mạnh Hạo nhìn thì như vẫn bình thường, nhưng đối với hắn thì thế giới này đã lập tức có những thay đổi rất lớn.
Núi vẫn là núi xanh như cũ, mặt đất vẫn như cũ là mặt đất, nhưng ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn xanh mướt thì lại tồn tại một cỗ khí đen. Những luồng khí đen này bay ra từ trên mỗi một ngọn núi, lượn lờ ở trong thiên địa. Dường như ở trong thời khắc này, ở trong mắt Mạnh Hạo, Thanh La Tông này đã trở thành Minh giới.
Bên ngoài cơ thể của Hứa Thanh cũng đang có hắc khí sinh sôi. Những hắc khí này lượn lờ ở trên người của nàng, ở giữa ngực có một đoàn hắc khí lúc sáng lúc tối. Mạnh Hạo mơ hồ nhìn thấy được hồn của Hứa Thanh nằm ở sâu bên trong đoàn khói đen kia, đang chìm vào ngủ say, như là bị phong ấn.
Theo hắc khí đang không ngừng tràn ra, thì ở sau lưng Hứa Thanh, những hắc khí này ngưng tụ ra một thân ảnh mơ hồ của một cô gái.
Thân ảnh ấy lộ ra âm u vô tận, tồn tại biến hóa rất quỷ dị, lại càng khuếch tán ra nồng nặc tử khí, giờ phút này đang đứng cùng một chỗ nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Ngươi là ai...” Âm thanh của Hứa Thanh chậm rãi truyền ra, nhưng trong mắt Mạnh Hạo thì người truyền ra âm thanh này căn bản cũng không phải là Hứa Thanh, mà là cái tàn hồn âm u ở sau lưng nàng.
Mà càng ở lúc lời nói truyền ra, thì Mạnh Hạo rõ ràng đã phát giác ra được, những hắc khí đang tồn tại ở bốn phía trong trời đất, lại nháy mắt đồng thời tề tụ hướng thẳng về nơi đây, lượn lờ bốn phía xung quanh Mạnh Hạo và Hứa Thanh. Bên trong những hắc khí kia hiện lên từng khuôn mặt lạnh lẽo, đang nhe răng cười nhìn Mạnh Hạo.
Chúng nó cũng không biết là Mạnh Hạo có thể nhìn thấy sự hiện hữu của bọn chúng. Giờ phút này trong lúc vây quanh, thì còn có một ít tàn hồn xuyên thẳng qua Mạnh Hạo.
“Tại hạ là Tử Vận Tông Phương Mộc. Vị sư muội này là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông sao? Phương mỗ đã tới đây nhiều ngày, nhưng chưa bao giờ thấy qua...” Mạnh Hạo mỉm cười, thu lại Phong Yêu đệ bát cấm. Lúc thế giới ở trước mắt khôi phục lại như bình thường thì hắn cũng ôm quyền cúi đầu.
“Thì ra là Phương đại sư. Ngọn núi này là cấm địa, kính xin rời đi...” Hứa Thanh hờ hững mở miệng, quay người đi không để ý tới Mạnh Hạo nữa, mà nhìn về phía xa xa, trong thần sắc lại một lần nữa hiện lên vẻ mờ mịt.
Mạnh Hạo thần sắc như thường, ôm quyền rồi sau đó xoay người rời đi, hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi ngọn núi này. Vừa đi vừa quan sát, cho tới lúc trăng đã treo cao thì trở về tới ngọn Thanh Nghênh phong.
Khi bước vào trong phòng, Mạnh Hạo ngay lập tức lấy ra lệnh bài Chủ Lô để che đậy thần thức. Sắc mặt của Mạnh Hạo trầm xuống, đoạn đường này hắn đã cực kỳ cẩn thận, không để lộ chút sơ hở nào, nhưng vẫn có một ít tàn hồn lượn lờ ở bên cạnh hắn. Cho tới khi hắn về tới ngọn núi này thì những tàn hồn kia mới tiêu tán.
“Phải cứu Hứa Thanh, nhất định phải tiếp cận được, lại không thể để cho người khác phát hiện ra. Nhưng cái Thanh La Tông này rõ ràng là một cái Minh tông, không chỗ nào là không có tàn hồn...” Mạnh Hạo trầm mặc. Lúc về rồi nếu hắn cường hoành ra tay, thì sợ rằng chẳng những không cứu được Hứa Thanh, mà bản thân cũng sẽ bạo lộ.
Trong lúc trầm ngâm, bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, mở to ra một lát rồi lại nhắm nghiền.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, trong tay phải xuất hiên một cái ngọc giản. Sau khi lạc ấn thần thức thì trực tiếp hất lên, ngọc giản này trực tiếp bay ra bên ngoài.
“Phương mỗ muốn bàn bạc với Tử La tiền bối về sự tình có liên quan tới đan dược.” Mạnh Hạo hờ hững truyền ra thanh âm. Ngọc giản của hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, một tên tu sĩ không nhìn rõ tu vi, mặc một thân áo đen hiện ra từ trong hư vô, bắt lấy ngọc giản này rồi quay người rời đi.
Mạnh Hạo cười lạnh ở trong lòng. Trên thực tế, sau khi hắn cùng với Trần Gia Hỉ tiến hành đan đấu thì hắn đã phát hiện ra, bên ngoài ngọn Nghênh Thanh phong này có một luồng khí tức tồn tại, giống như là giám thị.
Một lát sau, có tiếng cười dài truyền đến, thân ảnh của Tử La lão tổ đã xuất hiện ở trên Nghênh Thanh phong. Lão tự mình đến, khi bước vào bên trong phòng thì đã nhìn thấy Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, bộ dáng tươi cười.
“Phương đại sư chớ có để ý, ta an bài đệ tử ở bên ngoài cũng là vì bảo hộ sự an toàn cho Phương đại sư. Dù sao trong tông môn cũng rất phức tạp, có nhiều chuyện mà lão phu cũng vô pháp chu toàn.” Tử La lão tổ mở miệng cười.
“Bên trong ngọc giản của Phương đại sư đã có nói, nhưng luyện một lò Luyện Hồn đan. Việc này...” Tử La lão tổ nhìn Mạnh Hạo.
“Tử La tiền bối, Luyện Hồn đan này Phương mỗ chưa từng nghe nói, là một loại đan dược lạ. Hơn nữa nghe tên gọi của nó thì có quan hệ tới hồn. Mà đan dược có quan hệ tới hồn đều rất khó luyện chế, hơn nữa lại có quá nhiều biến hóa, hao phí rất nhiều tâm thần, cho nên lúc trước vãn bối mới do dự.” Mạnh Hạo thở dài, khổ sở nói.
Tử La lão tổ không nói gì, mà nhìn Mạnh Hạo, tiếp tục chờ đợi.
“Nếu là đan dược bình thường khác thì cũng thôi, nhưng đây là một loại đan dược lạ, tại hạ tuy có lòng, nhưng chẳng những tâm thần hao phí, mà lại càng không có lò đan thích hợp...” Mạnh Hạo cười khổ, giống như là vẫn còn khó xử.
“Mặt khác, luyện chế loại đan dược này đoán chừng là sẽ thất bại rất nhiều lần, mà dược thảo nhất định đều là vật trân quý...”
“Đương nhiên, Phương mỗ cũng cam tâm tình nguyện giúp đỡ tiền bối, hao phí tinh lực cũng không sao, nhưng thời gian thì lại càng tiêu tốn nhiều...”
“Còn có điều này, Phương mỗ luyện đan, không muốn có người quấy rầy, mà cần phải đắm chìm toàn bộ tâm thần vào viên thuốc này...” Mạnh Hạo vẫn còn khó xử.
Tử La lão tổ nhíu mày, cười cười.
“Phương đại sư, lão phu đã hiểu rồi. Dược thảo để luyện chế viên thuốc này ngươi cú tùy ý sử dụng. Cho dù cuối cùng không luyện chế ra được đan dược cũng không có quan hệ. Mặt khác, lão phu sẽ làm chủ, sẽ đưa tới cho Phương đại sư một số linh thạch, gọi là tạ ơn.
Về phần lò đan...Trong bảo khố của Thanh La Tông ta, có một cái Vạn Luyện Lô. Bảo lô tặng đại sư! Mặt khác lúc ngươi luyện đan, lão phu cam đoan, tuyệt đối sẽ không có chút quấy nhiễu nào. Ngọn Thanh Nghênh phong này cũng thế, cũng sẽ bị phong ấn!” Tử La lão tổ chậm rãi mở miệng.
“Vãn bối tới Thanh La Tông vốn là do tông môn sai khiến, sao dám cầm đi vật của quý tông...” Hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng ngời, nhưng trên mặt lại có chút ngại ngùng, giống như cảm thấy không có ý tứ.
Tử La lão tổ nhìn thấy cái bộ dạng này thì khoát tay cười.