Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn vị sư phụ đứng trước mặt mình, trầm mặc một lúc mới đáp.
“Khi mới tới là vì muốn được giải độc, sau khi gia nhập tông môn rồi thì là vì đan đạo!”
Đan Quỷ đại sư nhìn Mạnh Hạo, khuôn mặt nở nụ cười thoải mái.
“Ngày đầu tiên ngươi gia nhập tông môn, vi sư đã cảm nhận được khí tức của Bỉ Ngạn hoa, sau này thấy ngươi rồi liền hiểu được tình trạng của ngươi. Trúng loại độc này, trên đời có ba cách giải.”
“Cách thứ nhất là để nó dung hợp ngươi, từ nay về sau ngươi không còn là ngươi nữa. Cách thứ hai là ngươi phải thôn phệ nó, để từ nay về sau nó không còn là nó nữa. Còn cách thứ ba…, ngươi dùng đan đạo của bản thân để giải độc. Đất trời này vốn có nhân quả, Bỉ Ngạn hoa tồn tại trong người ngươi thì trừ ngươi ra, không ai khác có thể giải độc được. Những người ấy chỉ có thể đứng ngoài mà xem, chỉ có chính ngươi mới giải độc cho mình được. Đó chính là “quả”.
“Cách đầu tiên ngươi là người bị động. Cách thứ hai ngươi là người chủ động. Cách cuối cùng ngươi càng chủ động hơn. Dùng tạo nghệ đan đạo của ngươi, chắc ngươi cũng có sự hiểu biết nhất định trong lòng rồi.”
Đan Quỷ đại sư nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi giảng giải.
Mạnh Hạo trầm mặc. Loại độc này theo hắn từ lúc còn ở Triệu quốc, cho tới nay vẫn chưa thể loại bỏ. Lúc chưa gia nhập Tử Vận Tông, không biết về đan đạo quả thực hắn không biết gì về loại độc này. Theo thời gian, không ngừng tìm hiểu, tu hành, trong long fhắn đã hiểu ra một vài điểm về loại độc này. Chỉ là hắn vẫn nghĩ Đan Quỷ đại sư nhất định sẽ giải được nên khi nghe sư tôn nói không ai ngoài chính hắn có thể giải độc thì hắn thở dài.
“Loại độc này, với đan nghệ của ngươi thì sớm muộn ngươi cũng sẽ giải được nó thôi. Vi sư cũng nhận thấy, độc tính của Bỉ Ngạn hoa trên người ngươi bị một cỗ lực lượng kỳ dị áp chế khiến nó ngủ say.” Nhưng cỗ lực lượng này đang dần yếu đi…”
“Sư tôn, nếu muốn giải loại độc này cần phải tự thân người bị độc làm, từ trước tới giờ, sư tôn đã thấy có người nào thành công hay chưa?” Mạnh Hạo hỏi.
“Có một người ở Thiên Hà Hải. Tên hắn là Ngân Đăng Thượng nhân, tu vi thâm bất khả trắc. Hơn bảy trăm năm trước, hắn có ở đây hỏi vi sư về phương pháp giải độc, vi sư cũng nói với hắn như vừa nói với ngươi. Ba trăm trước, hắn có trở lại báo ân thì độc của hắn đã giải được rồi.” Đan Quỷ đại sư từ tốn trả lời.
Sau một lúc trầm mặc, Mạnh Hạo mỉm cười.
“Đã có người giải được độc, vậy đệ tử cũng nhất định dựa vào đan đạo của bản thân để giải độc này.”
“Nếu vi sư mạnh mẽ áp chế độc này cho ngươi thì sẽ làm hỏng mất nhân quả, đối với ngươi không có lợi ích gì. Ngươi đã là đệ tử của ta, với đan đạo của ngươi sớm muộn cũng giải được. Độc của Bỉ Ngạn hoa giúp ngươi có được năng lực thiên phú, sau này khi ngươi giải được nó rồi, ngươi có thể dung hợp năng lực ấy. Tới lúc đó, nó sẽ trở thành bảo vật hiếm thấy trong khắp cả thiên hạ này. Dùng bảo vật ấy khai mở thông thiên chi lộ, ngươi hoàn toàn có thể biến tai kiếp thành tạo hóa của mình.” Đan Quỷ đại sư nhìn Mạnh Hạo, hạ giọng trầm thấp nói.
“Sau khi khấu đầu ba cái, trở thành đệ tử truyền thừa của lão phu. Vi sư tặng ngươi ba loại vật phẩm.” Tay phải Đan Quỷ đại sư nâng lên. Lão hất tay áo, trời đất xung quanh trở nên vặn vẹo rồi hóa thành một mảnh ngũ thải quang mang.
“Vật phẩm thứ nhất, vi sư tăng ngươi một lò Thiên Phương đan. Đan này lấy thiên phương dạ làm ý, trước nay chưa từng xuất hiện ở Nam Vực. Ba năm trước, trong một lần đan ngộ lão phu đã sáng tạo ra. Lò đan này có ba viên, mỗi viên có thể khiến độc của Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể ngươi ngủ say trăm năm, thọ nguyên của ngươi cũng theo đó mà tăng lên thêm một trăm năm nữa. Tu vi của ngươi tịnh tiến tới một lúc nào đó, gặp bích chướng, ngươi có thể dùng đan này để phá.”
“Có ba viên đan dược này, ngươi có thể tự bảo vệ trước tu sĩ Nguyên Anh. Sau ba trăm năm nếu ngươi không có cách nào giải độc, vi sư sẽ khai lô, giúp ngươi luyện chế đan dược khác cho tới ngày ngươi giải được nó.” Đan Quỷ đại sư từ tốn nói.
Mạnh Hạo lắng nghe những lời này, hắn có thể cảm nhận được thành ý chân tình của sư tôn dành cho mình.
Trong một lần đan ngộ ba năm trước đây, Đan Quỷ đại sư vì hắn mà luyện chế lò đan này khiến hắn thật lòng cảm kích, ôm quyèn cúi đầu thật sâu.
“Đa tạ sư tôn!”
“Lẽ vật thứ hai vi sư cho ngươi chính là công pháp truyền thừa Đan Đông nhất mạch, kỳ danh Luyện Linh Vô Sinh Quyết! Công pháp này có thể giúp ngươi đạt tới lục luyện thành đan, nhưng nếu ngươi có đủ tư chất và tu vi, có lẽ ngươi có thể đột phá lục luyện. Truyền thừa Đan Đông nhất mạch này, cho tới giờ vi sư mới chỉ truyền cho hai người. Một người là ngươi, người còn lại đã từng là sư huynh của ngươi, Liễu Như Phong.” Đan Quỷ đại sư nói xong, tay phải nâng lên, điểm vào mi tâm của Mạnh Hạo.
Trong chốc lát, thân thể Mạnh Hạo chấn động. Một cỗ hàn ý lạnh như băng hòa vào thân thể, trong đầu hắn hình thành một đoạn văn tự dài. Thoạt nhìn vô cùng thâm ảo nhưng chỉ nhìn qua một lần Mạnh Hạo đã có cảm giác mình hoàn toàn hiểu rõ nó.
“Phương pháp truyền thừa này, nếu không phải là đệ tử truyền thừa thì không được truyền. Ta không cần ngươi tìm hiểu để nắm được nó, mà muốn ngươi coi nó là cơ sở để mang nó hoàn thiện dần. Cứ thế lưu truyền, đời nọ tiếp đời kia.” Trong mắt Đan Quỷ đại sư lộ ra một tia thâm ý.
“Cuối cùng là phần lễ vật thứ ba, cũng là vật trân quý nhất ở Đan Đông nhất mạch. Đan Đông Bất Diệt Hỏa!” Đan Quỷ đại sư phát tay lên, mặt đất nơi ngọn núi hai người đang đứng chợt nứt ra, xung quanh vang lên tiếng sấm , theo đó có một khe hở khổng lồ xuất hiện.
Trong khe hở có một còn đường giống như bậc thang đi sâu xuống dưới lòng đất. Đan Quỷ đại sư đi trước, Mạnh Hạo đi theo phía sau. Hai người bước từng bước đi xuống phía dưới.
Đi một lúc lâu, cho tới khi hoàn toàn tiến vào sâu trong lòng đất Tử Vận Tông, Mạnh Hạo nhìn thấy một động đá vôi khiến hắn chấn động tinh thần.
Trong động đá vôi này, có một nửa đã bị thiêu đốt thành màu đen vẫn luôn tản ra những làn khói cuồn cuộn bay lên cao, bốn phía đó là những ngọn lửa màu xanh. Bên trên ngọn lửa và những làn khói có một đan lô màu đen bay lơ lửng như đang bị ngọn lửa xanh kia thiêu đốt.
Đan Quỷ nhìn đan lô, ánh mắt hiện lên một tia hoài niệm và những cảm xúc phức tạp. Chỉ là cảm xúc này trôi qua rất nhanh rồi hóa thành một tiếng thở dài.
“Ngọn lửa này không tắt, làn khói này không tan, hương hỏa bất diệt hóa thành Đan Đông nhất mạch Bất Diệt Hỏa. Nó đã cháy hơn hai vạn năm rồi… Nó được truyền thừa đời này qua đời khác. Ngươi ở đây bế quan, cảm ngộ hỏa ý, đem nó ẩn dưới đáy lòng sẽ hóa thành một đám đan hỏa.”
“Đợi tới lúc ngươi Kết Đan rồi dung nhập lửa này, từ đó về sau luyện chế đan dược không cần tới địa hỏa nữa. Đan hỏa của bản thân người có thể luyện hóa vạn vật trong thiên địa. Toàn bộ Đan Đông nhất mạch, trừ lão phu ra chỉ mình ngươi có tư cách nhận lấy ngọn lửa truyền thừa này.”
“Lửa bất diệt lão phu thường tại.” Câu nói sau cùng này được Đan Quỷ đại sư nói ra bằng giọng gần như thì thầm nên Mạnh Hạo không nghe rõ. Đan Quỷ đại sư nhìn hương khói chi hỏa nơi này mà nói với chính mình chứ không phải đang nói với Mạnh Hạo.
“Ngươi ở đây bế quan đi, tới khi nào trong lòng ngươi có được hỏa ý thì có thể tự động rời đi.” Đan quỷ nhìn Mạnh Hạo, sau đó quay người đi từng bước lên bậc thang ra ngoài.
Mạnh Hạo trầm mặc, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Hắn cúi đầu nhìn bình thuốc chứa đan dược Thiên Phương đan do sư tôn luyện chế. Độ trân quý của đan dược này, khỏi nói Mạnh Hạo cũng có thể tưởng tượng ra được.
Cất bình thuốc chứa ba viên đan dược vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hiện lên Luyện Linh Vô Sinh Quyết. Trong đó có phương pháp luyện tới tam luyện, tứ luyện cho tới lục luyện. Một viên đan dược bình thường, trải qua luyện hóa như vậy cũng sẽ trở thành một viên tuyệt đan.
Thuật pháp này đã khiến Mạnh Hạo chấn động. Thần thông đan đạo này hoàn toàn có thể so sánh với Thái Linh Kinh!
Có thể nói, hiểu được loại thuật pháp luyện đan này thì Mạnh Hạo mới chính thức được tính là một vị đại sư. Bởi vì thuật này không phải ai cũng có thể tu hành. Bắt đầu từ bước luyện hóa tứ luyện thì trừ Bất Diệt Hỏa của Đan Đông nhất mạch ra, hỏa diễm bình thường không thể dùng được.
Cả Đan Đông nhất mạch lại chỉ có Đan Quỷ đại sư và Mạnh Hạo có thể dùng loại hỏa diễm này, cũng chỉ hai người bọn họ mới có tư cách luyện tới bước ấy.
Mạnh Hạo hít thở sâu rồi mở mắt ra. Hắn đã hiểu vì sao sư tôn muốn hắn ở lại đây, mang Bất Diệt Hỏa này ẩn dấu dưới đáy lòng.
“Đây mới là truyền thừa hoàn chỉnh. Dùng công pháp hỏa và phương pháp luyện đan hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ thì không thể đạt tới đỉnh phong được…”. Mạnh Hạo ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cây hương, nhìn bóng khói đang không ngừng bốc lên rồi lại nhìn ngọn lửa xanh đã cháy như thế từ hơn hai vạn năm rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã được ba tháng.
Ba tháng qua Mạnh Hạo không hề rời khỏi động đá này nhưng ở bên ngoài, bởi vì chuyện Tử Vận Tông có tới ba người tấn chức Tử Lô mà gây nên một hồi chấn động.
Từ trước tới nay Đan Đông nhất mạch chưa từng có người tấn chức Tử Lô, thậm chí có nhiều người cho rằng lần thí luyện Tử Lô này, Đan Đông nhất mạch có biểu hiện mạnh nhất trong suốt mấy chục năm qua.
Đan đạo của Sở Ngọc Yên thông qua sự truyền bá của các tông môn khác ra ngoài, ngay lập tức vang danh Nam Vực, hoàn toàn xứng đáng trở thành một Tử Lô mới. Danh khí lên cao, năm chữ Tử Lô Sở Ngọc Yên truyền khắp các đại tông môn.
Một người nữa gây ra chấn động còn lớn hơn là Diệp Phi Mục. Người này kinh tài tuyệt diễm, đan đạo bất bại đã bá đạo tới cực điểm. Hắn luyện một viên đan dược khai mở vạn giai sơn khiến người người ở Nam Vực không có ai là không biết. Hơn nữa Diệp Phi Mục đã nổi danh từ trước đó, hiện giờ trở thành Tử Lô, hắn nghiễm nhiên là lá cờ đầu của Tử Vận Tông.
Còn người gây ra thanh thế lớn nhất tất nhiên là Phương Mộc!
Vừa là Đan Đỉnh đại sư, vừa là đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ đại sư. Hắn từ Tây Bộ Nam Vực quật khởi mà lên, chém giết tu sĩ Mặc Thổ Kết Đan kỳ. Những truyền kỳ ấy khiến tên tuổi của hắn được chú ý nhất tại Nam Vực bây giờ. Ngày càng có nhiều người coi Phương Mộc là vị đại sư thứ tư.
Lúc còn ở Đông Lai Sơn, Phương Mộc xuất ra hơn ngàn viên cửu tuyệt đan, từ đó ngưng tụ thành đan đỉnh. Hình ảnh ấy được mọi người truyền miệng rộng khắp khiến cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tử Vận Đan Đông, thiên hạ đệ nhất nhân là Đan Quỷ đại sư. Tôn giả Phương Mộc là điều được tất cả người tu hành Đan Đông nhất mạch thừa nhận. Có một số người coi Mạnh Hạo là đạo tử của Đan Đông nhất mạch, mang hắn so sánh với các đạo tử của các tông môn khác, thậm chí thanh danh của hắn còn vượt trên những người kia một bậc.
Cũng ở Nam Vực này, nhiều năm trước có một cỗ thi thể từ trên không trung rơi xuống, trên da nó hiện lên rất nhiều phù văn. Những phù văn này khuếch tán ra, sau đó được mọi người nhận ra đó chính là một trong tam đại kinh văn: Đạo Thần Kinh!
Thái Linh Kinh, Đạo Thần Kinh và Trảm Thiên Kinh xuất hiện. Mỗi đạo kinh văn đủ khiến thiên hạ dậy sóng. Từ Tây Mạc, từ Đông Thổ Đại Đường cũng liên túc có người dùng thủ đoạn kinh thiên truyền tống tới Nam Vực này.
Kinh văn xuất hiện, bích chướng ngăn cản mọi người tiếp cận thi thể cũng đột nhiên biến mất. Nhất Kiếm Tông trả một cái giá không nhỏ, thu được một sợi tóc từ cỗ thi thể này, dùng nó để luyện ra một kiện chí bảo, uy lực kinh thiên động địa.
Sơn Cửu đại sư của Kim Hàn Tông dùng toàn bộ lực lượng của tông môn thu được một tia máu tươi từ thi thể ấy, luyện chế được một viên đan dược có thể so sánh với tiên đan.
Từng chuyện từng chuyện được truyền ra khiến Nam Vực chấn động. Ngày càng có nhiều gia tộc, tông môn phái người đi tới vị trí thi thể của vị tiên nhân kia.
Cùng thời điểm đó, bên trong Vãng Sinh Động ngày càng có nhiều tiếng gào rú thê lương phát ra. Từ trong động cũng xuất hiện một vài luồng gió đen thổi ra ngoài khiến nhiều người gặp phải chết thảm.
Bên trong Vãng Sinh Động, đã nhiều năm qua có rất nhiều người gần đất xa trời nhảy vào trong đó với khát vọng vãng sinh nhưng rốt cuộc, họ còn sống hay đã chết không ai ở ngoài biết được. Theo thời gian, giống như Thái Ách cổ miểu, Vãng Sinh Động đã trở thành một trong tam đại hung địa.
Sau khi quan sát cỗ thi thể hơn mười năm, những sinh vật kỳ dị trong động bắt đầu lộ ra tham ý khiến cho khoảng thời gian này, Nam Vực nổi lên một trường gió nổi mây vần.